Chương 16: Buffet

Trở lại Thương thành, việc đầu tiên Lâm Hiểu Hiểu làm là về nhà tắm rửa. Cô cảm thấy mình bẩn đến mức không thể chịu nổi nữa!

Dù chỉ mới qua chưa đến hai ngày, nhưng điều kiện vệ sinh trên đảo quá kém. Giày dép và quần áo của họ dính đầy cát bụi, nếu tìm kỹ có khi còn thấy mấy con côn trùng nhỏ trong tóc.

Tắm rửa sảng khoái gần một tiếng, thoa kem dưỡng da và tinh dầu, sau đó ngửi mùi tóc vừa được gội sạch, Lâm Hiểu Hiểu như sống lại. Khi nằm trên chiếc giường lớn đã lâu không được nằm, ôm điện thoại, cô xoa xoa bụng mấy cái rồi quyết định ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn.

Nhưng cô không muốn tự bỏ tiền ra, phải tìm "vé ăn" của mình mới được. Vì thế cô tìm đến Thẩm Nghiêm cũng đã tắm rửa sạch sẽ.

Thẩm Nghiêm mặc quần áo rộng thùng thình thoải mái ở nhà, đang ngồi trong phòng làm việc trầm tư nhìn máy tính. Hình như anh chỉ đeo kính khi làm việc và đọc sách, còn bình thường thì không.

"Này, đi ăn cơm không?" Lâm Hiểu Hiểu ghé vào cạnh cửa hỏi.

Tiếng gọi này kéo Thẩm Nghiêm ra khỏi dòng suy nghĩ. Anh gập máy tính lại, tháo kính ra đáp một tiếng "được."

Thấy anh hợp tác như vậy, Lâm Hiểu Hiểu hơi không quen: "Anh cũng đói rồi?"

"Ừm." Thẩm Nghiêm quay về phòng lấy một chiếc áo khoác.

Lâm Hiểu Hiểu chờ anh: "Chúng ta đi ăn buffet nhé! Bây giờ cái gì em cũng muốn ăn, tốt nhất là mỗi thứ em ăn một ít. Nghĩ đi nghĩ lại thì buffet là hợp lý nhất, anh thấy sao?"

"Được." Thẩm Nghiêm mặc áo khoác vào rồi tới cửa thay giày.

Lâm Hiểu Hiểu cầm điện thoại, đưa cho anh xem mấy nhà hàng buffet mà cô tìm được có đánh giá cao: "Anh thấy chỗ nào được, có chỗ nào anh từng đến ăn chưa?"

Thẩm Nghiêm liếc qua màn hình điện thoại của cô: "Anh biết một chỗ khá ngon."

"Vậy anh dẫn đường nhé, có cần lái xe không?" Lâm Hiểu Hiểu theo sau anh ra khỏi nhà.

"Ừm." Thẩm Nghiêm bấm thang máy.

Hai người lái xe đến nhà hàng buffet mà Thẩm Nghiêm gợi ý. Vì quá hào hứng mà Lâm Hiểu Hiểu còn mở nhạc, vừa hát vừa nhún nhảy suốt cả quãng đường.

Sau hai ngày "nương tựa lẫn nhau" và trải qua cảnh "đầu tóc bù xù", Lâm Hiểu Hiểu đã không còn nhiều ràng buộc ở trước mặt anh nữa, cô thoải mái hơn trước rất nhiều.

"Thẩm Nghiêm, anh có đi nhầm không đấy? Ở đây có nhà hàng à?" Lâm Hiểu Hiểu ngạc nhiên khi thấy xe rẽ vào khu vườn tư nhân, thỉnh thoảng còn có thể thấy một hai căn biệt thự sang trọng bên đường.

"Ở trong này." Thẩm Nghiêm bình tĩnh đáp.

Phải nói, nhà hàng do Chủ tịch chọn đúng là không tầm thường. Lâm Hiểu Hiểu nhìn tòa nhà trước mặt giống như một cung điện, rồi nhìn đến đài phun nước và cây cảnh quý giá trước cửa, hoàn toàn không thể nào liên tưởng nơi này với một nhà hàng được.

Hơn nữa, họ cũng cung cấp dịch vụ đỗ xe giống như ở khách sạn, khách không cần phải tự tìm chỗ đỗ. Lâm Hiểu Hiểu đến đây lần đầu bị cảnh tượng này làm choáng ngợp, không tự chủ mà khoác tay Thẩm Nghiêm, đồng thời nhỏ giọng thì thầm: "Bình thường bọn anh đi ăn cũng đến những nơi sang trọng như thế này sao?"

Thẩm Nghiêm khẽ mỉm cười.

Có người giữ cửa cho họ vào trong, trong sảnh còn có ban nhạc đang biểu diễn. Nương theo tiếng nhạc violin du dương, hai người tiến vào phòng riêng đã được đặt trước.

Phòng riêng không có đồ ăn sẵn, chỉ có thực đơn, Lâm Hiểu Hiểu hơi bất mãn: "Vẫn cần gọi món à, vậy đây đâu phải là buffet nữa."

"Em có thể gạch bỏ những món không muốn, còn lại thì mang lên hết." Thẩm Nghiêm dùng khăn nóng mà phục vụ vừa đưa lên để lau tay.

Lâm Hiểu Hiểu cầm máy tính bảng gọi món, khi lướt xuống dưới cô phát hiện thực đơn này có hàng trăm trang, với hàng nghìn món ăn. Nếu gọi hết lên chắc cô phải ăn đến sáng mai.

"Thôi, anh gọi đi, em đợi ăn là được rồi. Dù sao em cũng không kén ăn, không kiêng món nào cả." Lâm Hiểu Hiểu quyết định không tự làm khó mình nữa.

Dù gì thì ai gọi món người đó chịu trách nhiệm, không ngon còn có thể trách người gọi món.

Nhưng Thẩm Nghiêm cũng không gọi món, anh dặn dò nhân viên phục vụ: "Mang lên như mọi khi đi."

"Vâng." Người phục vụ nhận lệnh rồi rời khỏi phòng đi chuẩn bị.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!