Chương 15: Tùy chỉnh nhan sắc

Bị trời phạt? Thẩm Nghiêm cười khinh một tiếng: "Em đánh giá quá cao anh rồi."

"Ý anh là gì?" Lâm Hiểu Hiểu không hiểu.

Thẩm Nghiêm trả lời qua loa: "Hiện tại anh vẫn chưa làm được chuyện hủy diệt toàn nhân loại đâu."

"Vậy mấy cái virus, mấy cái gen anh nói trước đó là sao?" Lâm Hiểu Hiểu ngồi xuống, tâm trạng không còn kích động như trước.

Thẩm Nghiêm nhai một miếng cua bùn mà cô từ chối, không nhanh không chậm nói: "Những thứ đó em sẽ có cơ hội tìm hiểu sau, nếu em cảm thấy hứng thú."

Lâm Hiểu Hiểu thấy anh ăn ngon lành như vậy, cũng cầm một con cua bùn đã luộc chín lên ăn: "Tìm hiểu thế nào, đến công ty các anh làm việc sao?"

"Có phòng thí nghiệm." Thẩm Nghiêm cho hàu vào nồi rồi đặt lên lửa nướng.

"Phòng thí nghiệm của các anh chuyên nghiên cứu về con người sao?" Lâm Hiểu Hiểu nhớ anh từng nói nghiên cứu trí tuệ nhân tạo của anh không thể tách rời con người, nên đoán phòng thí nghiệm cũng có chủ đề tương tự.

Thẩm Nghiêm hời hợt đáp: "Đi rồi sẽ biết."

Có đi hay không thì nói sau, hiện tại Lâm Hiểu Hiểu quan tâm nhất không phải chuyện đó. Cô quan tâm hơn đến vấn đề ngay lúc này: "Vậy khi nào chúng ta có thể ra ngoài?"

"Em nghĩ kỹ chưa?" Thẩm Nghiêm hỏi lại.

Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy kỳ lạ: "Nghĩ kỹ cái gì?"

"Việc chấp nhận một thế giới đầy công nghệ mới." Thẩm Nghiêm quay lưng về phía biển, trên đầu là ánh bình minh đầu tiên của ngày, làn gió nhẹ từ biển thổi qua mái tóc rối xù của anh.

Nhìn vào đôi mắt hiền hòa sáng ngời của anh, Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy trái tim mình đang rung động. So với dáng vẻ anh đeo kính mặc vest đi giày da, dường như cô cảm thấy có thiện cảm với hình ảnh anh tự nhiên, không đeo kính, ăn mặc giản dị và lười biếng của anh hơn.

Nhận thấy cô lơ đãng, Thẩm Nghiêm không tiếp tục hỏi nữa mà duỗi người một cái, nằm xuống bãi biển rồi ném ra một câu hỏi hợp hoàn cảnh: "Em biết tại sao anh lại đẹp trai như vậy không?"

Lâm Hiểu Hiểu không nhịn được cười vì sự tự mãn của anh, nhưng lại không thể phản bác: "Tại sao, là do di truyền tốt từ bố mẹ anh à?"

"Không phải di truyền, anh không hề giống họ." Thẩm Nghiêm cong một cánh tay chống đầu, nằm nghiêng người.

"Vậy có phải anh trúng số gen không?" Trong đầu Lâm Hiểu Hiểu hiện lên vài người nổi tiếng có ngoại hình hoàn toàn khác với bố mẹ của họ.

Thẩm Nghiêm nhướn mày: "Đúng là vấn đề gen, nhưng không phải trúng số gen, mà là chỉnh sửa gen."

"Cái gì?" Lâm Hiểu Hiểu không thể tin công nghệ này đã được áp dụng từ hàng chục năm trước.

"Em chắc hẳn đã nghe qua rồi." Thẩm Nghiêm ngồi dậy: "Nó giống như lập trình viên chỉnh sửa mã nguồn, có thể thay đổi và lọc mã nguồn theo nhu cầu."

"Anh đang đùa em sao?" Lâm Hiểu Hiểu vẫn không tin.

Thẩm Nghiêm vỗ vỗ cát trên người, đứng dậy đi đến trước mặt cô rồi quay lưng lại: "Còn cát không?"

Xét đến mối quan hệ giữa họ, Lâm Hiểu Hiểu vẫn giúp anh chút việc nhỏ này, cô vỗ sạch cát trên lưng áo, đồng thời cũng để ý thấy trên quần anh còn rất nhiều cát, nhưng vị trí đó cô không tiện làm sạch giúp: "Cát trên mông thì tự anh phủi đi."

"Em giúp anh." Thẩm Nghiêm quay đầu lại nói: "Chúng ta đã là vợ chồng, còn gì phải ngại nữa?"

Lâm Hiểu Hiểu đỏ bừng mặt, đứng dậy lúng túng đi sang một bên: "Tự anh làm đi."

Vì vậy Thẩm Nghiêm đành phải tự phủi vài cái, nhưng anh vẫn không cam lòng, vẻ mặt hơi oán trách nói: "Em không thể chủ động với anh một chút sao? Anh đã đứng ngay trước mặt em rồi mà em còn tránh anh."

Mặt Lâm Hiểu Hiểu đỏ như lửa, cô giả vờ không nghe thấy mà đi về phía rừng dừa.

Cô như vậy khiến Thẩm Nghiêm thấy khá buồn cười, anh tạm ngừng tấn công lùi về khu vực ban đầu, làm như không có việc gì lại gần đưa bậc thang cho cô xuống: "Em muốn đập dừa à? Anh giúp em."

"Ừm." Lâm Hiểu Hiểu cúi đầu không dám nhìn anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!