Chương 14: Gen của loài người

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có túi ngủ, cuối cùng Lâm Hiểu Hiểu không còn lo lắng sẽ bị đóng băng nữa. Cô và Thẩm Nghiêm nằm song song cạnh nhau, mỗi người một túi ngủ, trông như những chú sâu nhỏ chỉ để lộ mỗi đầu ra ngoài.

Ăn xong thịt bò khô, uống nước khoáng, lại còn nấu nồi mì gói chia sẻ cùng nhau, lúc này họ không còn là những người đáng thương phải chịu đói khổ nữa mà đã trở thành đồng đội cùng chung hoạn nạn.

Sáng dậy Lâm Hiểu Hiểu thấy hơi nghẹt mũi, cô ngáp một cái, đứng dậy mặc áo khoác và mang giày tất vào, rồi lục lọi ba lô.

Tối qua đa số đồ ăn đã bị họ ăn sạch rồi, chỉ còn một chai nước chưa khui, nhưng cô bất ngờ tìm thấy một con dao đa năng và một chậu nước gấp*, những thứ này thật sự rất hữu dụng với họ.

Lâm Hiểu Hiểu tìm củi chưa hoàn toàn cháy hẳn trong đống than lửa, bọc ít cỏ khô lên trên, dùng miệng thổi mạnh vài cái, cuối cùng cũng thổi được lửa bùng lên trở lại.

Lửa đã cháy, thêm ít củi, cuối cùng cô có thể an tâm đi tìm nguyên liệu nấu ăn.

"Em đi đâu vậy?" Thẩm Nghiêm đột nhiên lên tiếng.

Lâm Hiểu Hiểu cầm theo con dao đa năng, thò đầu vào cái "tổ" nhỏ của họ: "Em đi vào trong tìm xem có trái cây dại nào ăn được không, anh cứ ngủ thêm chút nữa đi."

Hôm qua ban ngày anh dựng nhà, tối đến còn phải đi cả đoạn đường dài, chắc là mệt lắm rồi.

"Đợi anh." Động tác của Thẩm Nghiêm rất nhanh, chỉ trong hai phút đã chuẩn bị xong.

"Em đi một mình cũng được mà." Lâm Hiểu Hiểu không hiểu tại sao anh nhất quyết phải đi theo.

"Đi thôi." Thẩm Nghiêm đi trước dẫn đường.

Lâm Hiểu Hiểu cứ thế theo sau anh, nhìn ngó khắp nơi. Phải thừa nhận rằng, có người đồng hành thực sự yên tâm hơn nhiều, ít nhất cô không còn sợ bị rắn cắn mà không ai biết.

Đi được một đoạn, Lâm Hiểu Hiểu chợt phát hiện trong rừng chuối có rất nhiều nải chuối nhỏ: "Wow, có chuối này."

Thẩm Nghiêm cầm lấy con dao đa năng trong tay cô, chặt cả nải chuối xuống.

Lâm Hiểu Hiểu nhấc lên ước lượng: "Nặng quá! Cái này ăn được không?"

"Em thử xem." Thẩm Nghiêm xúi giục cô.

Lâm Hiểu Hiểu ngắt một trái chuối nhỏ, bóc lớp vỏ xanh ngắt ra để lộ lớp thịt trắng bên trong, cô cắn thử một miếng nhỏ: "Ui, khó ăn quá!"

Cô nhè ra ngay lập tức.

"Loại này phải nấu chín mới ăn được." Thẩm Nghiêm đã biết trước cô sẽ có phản ứng như vậy, nhưng lại không nhắc nhở cô.

Lâm Hiểu Hiểu trừng mắt: "Sao anh không nói sớm?"

Thẩm Nghiêm quay lưng lại kịp thời chuyển đề tài: "Chúng ta lên phía trước xem thử."

"Vậy còn nải chuối này thì sao?" Lâm Hiểu Hiểu xách thấy hơi quá sức.

"Nơi này gần lều, cứ để lại đây, lát nữa quay lại lấy." Thẩm Nghiêm suy tính rất chu đáo.

Lúc này Lâm Hiểu Hiểu mới gật gù: "Ừm, cũng đúng."

Hai người tiếp tục tiến về phía trước, lần này họ phát hiện một vài bụi cây thấp treo những quả màu xanh nhạt. Lâm Hiểu Hiểu lao lên, nhìn kỹ rồi nhận xét: "Đây là xoài à?"

Cô không thể kiềm chế nổi niềm vui sướng của mình, lập tức bứt một quả xuống, nhìn trái cây to hơn cả bàn tay lại nghĩ đến việc nó ngọt lịm và mọng nước như thế nào, Lâm Hiểu Hiểu chỉ muốn cắn ngay một miếng.

Tuy nhiên, Thẩm Nghiêm lại nhẫn tâm dội một gáo nước lạnh: "Là đu đủ."

"Đu đủ?" Lâm Hiểu Hiểu chưa từng ăn đu đủ dại bao giờ, cô chỉ ăn loại mua ở siêu thị: "Ngọt không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!