Chương 13: Thức ăn à thức ăn

Có lửa rồi, họ có thể nấu ăn.

Lâm Hiểu Hiểu nghĩ đến chỗ cá họ vừa bắt, cách đơn giản nhất là nấu hoặc nướng cá, nhưng việc tìm nước sạch rất khó khăn, nên nướng cá sẽ tiết kiệm thời gian hơn.

Do cá bắt được từ sông nước ngọt đều là cá nhỏ, nên không làm sạch vảy và nội tạng cũng không sao. Lâm Hiểu Hiểu tìm mấy nhánh cây, dùng đá sắc bén vót nhọn đầu rồi dùng để xiên cá.

Nướng cá cũng cần kỹ thuật, không thể nướng trực tiếp trên lửa nếu không sẽ dễ bị cháy, phải để cách xa lửa một chút, cảm nhận được nhiệt độ nhưng không để lửa chạm vào.

Lâm Hiểu Hiểu cắm nhiều con cá lớn nhỏ khác nhau quanh đống lửa để chúng từ từ chín vàng, còn cô đi tìm dụng cụ để đập dừa.

Dưới gốc cây dừa có thân cây dài mà Thẩm Nghiêm đã để lại, Lâm Hiểu Hiểu cầm thân cây lên nhắm thẳng vào những trái dừa xanh trên cây rồi đập mấy lần, nhưng vẫn không làm rơi được quả nào. Cô liên tục điều chỉnh góc độ, cố gắng tìm được chỗ rễ của trái dừa để đập cho rụng.

- Bịch.

Cuối cùng cũng có một quả rơi xuống!

Lâm Hiểu Hiểu đổ mồ hôi đẫm trán, cô dựa lưng vào cây để nghỉ ngơi một lát, thầm nghĩ liệu một quả dừa này có đủ cho hai người uống không, hay cô nên cố gắng đập thêm một quả nữa nhỉ?

Sau khi nghỉ vài phút, cô lại bắt đầu làm việc. Có kinh nghiệm từ lần trước, lần này động tác của cô dứt khoát và chuẩn xác hơn, quả dừa thứ hai rơi xuống nhanh hơn rất nhiều so với quả đầu.

Niềm vui khi thu hoạch được hai quả dừa khiến Lâm Hiểu Hiểu quên ngay những giọt mồ hôi vừa mới đổ ra. Cô ôm hai quả dừa hớn hở trở về lều, thậm chí còn ngâm nga một bài hát.

"Thẩm Nghiêm, anh mau nhìn xem, em mang gì về này." Lâm Hiểu Hiểu gọi Thẩm Nghiêm đang trải lá cọ.

Thẩm Nghiêm bước ra từ chỗ trú ẩn, nhưng thay vì khen cô thì anh chỉ bình tĩnh nói: "Đợi chút nữa anh sẽ dạy em cách lọc nước."

Lâm Hiểu Hiểu khá là thất vọng ngồi phịch xuống bãi cát, nhìn chằm chằm vào con cá đang nướng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không thể khen em một câu à, đồ keo kiệt. Lọc nước, lọc cái đầu anh ấy, nếu không phải vì anh, em có đến nơi này không?"

"Em vừa nói gì?" Thẩm Nghiêm đột nhiên xuất hiện.

Lâm Hiểu Hiểu cười gượng gạo: "Còn bao lâu nữa chúng ta mới có thể về nhà?"

Thẩm Nghiêm quay lưng bỏ đi, không trả lời cô.

Thế là Lâm Hiểu Hiểu lại bắt đầu lẩm bẩm: "Ra vẻ lạnh lùng gì chứ, ngay cả người câm còn nói nhiều hơn anh."

Lần này Thẩm Nghiêm không bỏ qua, anh đứng phía sau cô lạnh lùng nói: "Lâm Hiểu Hiểu, em nói gì anh đều nghe thấy hết đấy."

"Anh nghe thấy thì sao? Có bản lĩnh thì thả em về đi, em chẳng muốn ở lại cái nơi chim không thèm ỉa này đâu. Anh thích trải nghiệm sinh tồn trên đảo hoang thì tự mà ở lại, em không muốn ở đây nữa." Lâm Hiểu Hiểu đã quá mệt mỏi sau một ngày chịu đói chịu khát, cô thà rằng cãi nhau với anh còn hơn là tiếp tục chịu đựng những khổ cực vô nghĩa này nữa.

Thẩm Nghiêm bước tới ngồi xuống bên cạnh cô, giả vờ hỏi: "Tại sao lại muốn về?"

"Em muốn tắm, em muốn thay quần áo, em muốn uống nước, ăn cơm, em muốn ngủ trên chiếc giường êm ái của mình, em muốn dùng điện, em muốn chơi điện thoại máy tính, em không muốn làm ở đây người rừng!" Lâm Hiểu Hiểu nói một lèo.

Mặc cho cô đang kích động, Thẩm Nghiêm vẫn điềm tĩnh như cũ: "Em không sợ về nhà sẽ phải đối mặt với việc bị giám sát mọi lúc mọi nơi, ăn thực phẩm có chất phụ gia và biến đổi gen, uống nước chứa vi nhựa, mặc quần áo có formaldehyde*, sống một cuộc đời bị người khác kiểm soát sao?"

(Hợp chất hữu cơ formaldehyde, ở điều kiện bình thường là một chất khí có mùi hăng mạnh.)

Những lời này khiến Lâm Hiểu Hiểu lặng đi trong giây lát.

"Trong mắt em, xã hội hiện đại đã bị ô nhiễm toàn diện, mỗi người đều ngập trong cuộc sống đầy độc tố, đúng không?" Thẩm Nghiêm nhìn chằm chằm vào mắt cô.

Lâm Hiểu Hiểu cúi đầu: "Sao anh biết?"

Thẩm Nghiêm tiếp tục: "Nếu em đã phủ nhận toàn bộ xã hội hiện tại cũng như tương lai phát triển của nó, tại sao em lại muốn quay lại đó? Chẳng phải em nên trốn thoát khỏi nó sao?"

"Trốn thì cũng phải tìm nơi nào điều kiện tốt một chút chứ, nơi này chẳng có gì, sống sao được?" Lâm Hiểu Hiểu bị nói trúng tim đen, đành thừa nhận mà không tranh cãi nữa.

"Vậy anh nên đưa em đi đâu, về thế kỷ trước à?" Dường như Thẩm Nghiêm không hề nói đùa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!