Chương 12: Sinh tồn nơi hoang dã

Thẩm Nghiêm bắt cá dưới sông, còn Lâm Hiểu Hiểu thì đứng trên bờ tìm cành cây để đào hố. Vì chỉ dùng cành cây nên hiệu suất thấp, cô phải mất mấy chục phút mới đào được một cái hố nông.

Cùng lúc đó, rốt cuộc Thẩm Nghiêm cũng bắt được vài con cá nhỏ, anh ném lên bờ để Lâm Hiểu Hiểu trông coi. Cô cho cá vào hố rồi ra bờ sông dùng tay hứng nước, cố gắng mang nước về để nuôi cá trong hố.

"Cách này của em quá chậm." Thẩm Nghiêm thấy nước từ giữa các kẽ ngón tay cô rỉ ra rơi rớt dọc đường, bèn vào rừng tìm một cây chuối tây.

Anh chọn một cái lá chuối tây, giẫm chân lên phần gốc rồi dùng sức kéo mạnh để bứt lá. Sau đó anh bỏ đi phần không dùng được, chỉ giữ lại đầu lá mềm mại, gấp lại và xoay thành một vật có hình dạng giống như cái bát có thể dùng để múc nước.

Lâm Hiểu Hiểu đứng bên cạnh nhìn, thấy kết quả cuối cùng thì vô cùng ngạc nhiên: "Thẩm Nghiêm, sao cái gì anh cũng biết làm thế!"

Thẩm Nghiêm đưa cái bát lá chuối cho cô, trên gương mặt anh nở một nụ cười thư thái: "Em biết nhóm lửa không?"

"Anh nói là nhóm lửa ngoài trời á?" Lâm Hiểu Hiểu có hơi quẫn bách: "Em chỉ nghe nói về cách mài gỗ lấy lửa, dùng pin hoặc đá đánh lửa thôi, chứ chưa thực hành bao giờ."

Trước khi nhóm lửa, cô phải đảm bảo mấy con cá này vẫn còn tươi. Vì thế cô dùng bát lá chuối vận chuyển nước nhiều lần cho đến khi lấp đầy hố, đủ để ngập qua thân cá.

"Anh cần phải dựng chỗ trú ẩn trước khi mặt trời lặn, việc nhóm lửa nấu ăn đành giao lại cho em." Thẩm Nghiêm chú ý thấy đôi môi cô đã khô đến mức bong tróc, vì vậy đứng dậy kéo cô về hướng rừng dừa.

Lâm Hiểu Hiểu không hiểu gì nhưng vẫn đi theo anh: "Cụ thể thì em phải làm thế nào?"

"Em cần đào thêm một cái hố để nhóm lửa rồi tìm vài cành củi khô đặt vào, sau đó xếp một vòng đá xung quanh, cuối cùng là nhóm lửa và nấu chín thức ăn." Thẩm Nghiêm vừa đi vừa tìm xem có công cụ nào có thể dùng được không.

Lâm Hiểu Hiểu gật đầu, ghi nhớ tất cả.

Sau một hồi tìm kiếm, Thẩm Nghiêm thật sự tìm được một cành cây dài dưới đất, anh giơ lên ước lượng phát hiện chiều dài vẫn chưa đủ, căn bản không với tới được những quả dừa trên ngọn cây.

"Này, anh định làm gì vậy?" Thấy anh định trèo lên thân cây, Lâm Hiểu Hiểu vội vàng ngăn cản: "Anh biết trèo cây không? Cây này cao như vậy, nhỡ anh ngã xuống thì không ai cứu được đâu. Em nghĩ chúng ta nên tìm một cái cây dài hơn, như trúc chẳng hạn."

Cây dừa không giống với cây xanh thông thường, thân cây dừa khá trơn láng, chỉ có phần ngọn mới có lá, phần còn lại thì trơn nhẵn, trèo tay không là rất khó.

Sau vài lần thử không thành công, rốt cuộc Thẩm Nghiêm cũng đi tìm dụng cụ hỗ trợ. Cuối cùng họ đã tìm thấy thứ đang cần trong một rừng trúc.

"Tiếc là chúng ta không có dao, nếu không đã có thể chặt một cây trúc rồi." Tự đáy lòng Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy hoàn toàn tách biệt khỏi các công cụ hiện đại thật sự rất bất tiện.

Thẩm Nghiêm dựa vào sức mạnh của mình và chất lượng giày bền bỉ, anh chọn một cây trúc rồi định dùng lực bẻ cong, giẫm cho gãy. Nhưng cây trúc này rất dẻo dai, bẻ xuống lại bật lên, giẫm mãi chỉ làm trầy xước lớp vỏ bên ngoài.

Đứng nhìn một hồi lâu, cuối cùng Lâm Hiểu Hiểu phải nhặt một hòn đá đưa cho anh: "Thử xem sao."

Viên đá cô nhặt vừa nặng vừa có góc cạnh, rất thích hợp để đập vỡ hoặc cắt gọt vật dụng. Thẩm Nghiêm cầm lấy, quan sát một lúc rồi quyết định dùng nó để đập trúc.

Một cú đập xuống, cuối cùng bề mặt trúc cũng xuất hiện vết nứt. Lâm Hiểu Hiểu thấy có kết quả mới thở phào nhẹ nhõm. Cô xoay người đi gom thêm củi khô, để Thẩm Nghiêm tập trung vào việc đập trúc.

Chỉ là môi trường trên đảo quá nguyên sơ, trong rừng không chỉ có mạng nhện dày đặc mà còn có đủ loại côn trùng lớn nhỏ bò khắp nơi, thỉnh thoảng còn có tắc kè chạy ngang qua. Lâm Hiểu Hiểu vừa đi vừa phải quan sát, lo sợ sẽ bất ngờ gặp phải rắn.

"A!"

Vừa nhặt được một cành cây trông có vẻ khô ráo, Lâm Hiểu Hiểu chợt sợ hãi hét lên, đồng thời ném mạnh cành cây đầy mối trắng ra xa.

Ngay sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cả người cũng bị xoay lại. Thẩm Nghiêm vội vàng kiểm tra cô từ trên xuống dưới: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Không sao, chỉ là có một cành cây toàn là côn trùng, làm em sợ chết khiếp." Lâm Hiểu Hiểu vẫn còn run sợ nhìn mớ củi trong tay mình.

Thẩm Nghiêm định đưa tay chạm vào đầu cô, nhưng vì tay anh dính đầy bụi đất từ viên đá nên đành thu tay lại, anh nhẹ nhàng vỗ vào cánh tay cô: "Không sao là tốt rồi, trên đảo có động vật hoang dã, em đừng chạy lung tung, ở đây chờ anh rồi chúng ta cùng về."

Nhưng Lâm Hiểu Hiểu không đồng ý: "Chúng ta đã phân công công việc rồi mà, anh chịu trách nhiệm dựng chỗ trú ẩn, còn em lo nấu ăn. Sao em có thể không làm gì mà chỉ chờ anh chứ? Như thế chẳng phải là kéo chân anh sao? Không được, em không muốn."

"Anh càng quan tâm đến sự an toàn của em hơn." Thẩm Nghiêm vốn không chỉ đơn thuần muốn dẫn cô đến trải nghiệm sinh tồn trên hoang đảo.

"Trên đảo chỉ có hai chúng ta, có gì mà không an toàn? Nếu có lợn rừng hay chó hoang, chúng ta còn có thể kiếm được một bữa ngon. Dù sao cũng không có mãnh thú như hổ hay sư tử, có gì phải lo lắng?" Lâm Hiểu Hiểu vẫn kiên quyết đòi quyền tự do hoạt động.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!