Chương 11: Chuyến du lịch đảo

Trước khi đi ngủ, Lâm Hiểu Hiểu vẫn còn suy nghĩ, rốt cuộc nơi nào vừa không có người, vừa không có nhà, lại có thể dùng làm địa điểm tuần trăng mật?

Bốn giờ sáng, cô bị Thẩm Nghiêm lôi ra khỏi chăn.

"Mặc quần áo thích hợp để ra ngoài vận động, mang thêm một cái áo khoác lông vũ." Thẩm Nghiêm đã chuẩn bị sẵn sàng.

Lâm Hiểu Hiểu còn chưa tỉnh hẳn, cô ngơ ngác một lúc rồi lại gục đầu ngủ tiếp.

Thấy vậy, Thẩm Nghiêm dứt khoát lật chăn lên, ghé sát tai cô thì thầm đe dọa: "Nếu em không dậy ngay, anh không ngại tự tay giúp em thay quần áo đâu."

Quả nhiên câu nói này có hiệu quả, Lâm Hiểu Hiểu giật mình ngồi bật dậy ngay, trừng to hai mắt nhìn chằm chằm anh.

"Mau lên, em còn năm phút để chuẩn bị." Thẩm Nghiêm thúc giục.

Lâm Hiểu Hiểu bất đắc dĩ đứng dậy, rồi dùng ánh mắt ra hiệu bảo anh ra ngoài.

Thẩm Nghiêm bước ra ngoài, tiện tay khép cửa lại.

Cô tìm một bộ đồ thể thao dáng dài để thay, bên ngoài khoác thêm cái áo lông vũ màu tím nhạt. Lâm Hiểu Hiểu uể oải không chút sức sống mở cửa ra.

"Đi thôi." Thẩm Nghiêm kéo cô đi thẳng ra cửa.

Lâm Hiểu Hiểu hoảng hốt: "Em còn chưa đánh răng rửa mặt mà!"

Thẩm Nghiêm tùy tiện lục trong tủ giày rồi ném cho cô một đôi giày thể thao: "Tối qua em đã rửa mặt rồi, không cần rửa nữa. Mang giày vào, còn mười giây nữa là xuất phát."

"Này!" Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy thật vô lý: "Có cần phải gấp vậy không? Em còn chưa chuẩn bị hành lý."

"Không cần." Thẩm Nghiêm không có thời gian giải thích với cô, sau khi mang xong giày của mình, anh ngồi xổm xuống giúp cô mang giày: "Nhấc chân lên."

Lâm Hiểu Hiểu cứ như bị ma xui quỷ khiến mà làm theo, cho đến khi dây giày đã được anh buộc chặt.

Ngay sau đó, Thẩm Nghiêm vội vã kéo cô vào thang máy, chỉ có điều thang máy không đi xuống hầm để xe mà lại hướng lên tầng thượng.

"Anh ấn nhầm à?" Lâm Hiểu Hiểu nhận ra số tầng đang tăng lên, lúc này cảm thấy không ổn.

Thẩm Nghiêm chỉ đáp gọn hai chữ: "Không phải."

Cửa thang máy mở ra, Thẩm Nghiêm dẫn cô lên sân thượng. Lâm Hiểu Hiểu vẫn không hiểu anh muốn làm gì, chỉ biết mình bị kéo đi về phía trước.

Gió trên nóc tòa nhà thổi dữ dội, tóc Lâm Hiểu Hiểu bị gió thổi bay tán loạn, tóc tai phủ hết lên mặt cô. Cô nheo mắt lại mới nhận ra đó là một chiếc trực thăng.

Thẩm Nghiêm nắm chặt tay cô, kéo cô lên khoang máy bay.

Cửa khoang máy bay đóng lại, áp lực gió lớn cũng tan biến, cuối cùng Lâm Hiểu Hiểu cũng có thể mở mắt ra bình thường.

Trước tiên Thẩm Nghiêm cài dây an toàn hai bên cho cô, sau đó mới bắt đầu cài cho mình.

"Chúng ta đang đi đâu vậy?" Lâm Hiểu Hiểu nhìn những tòa nhà bên ngoài khoang máy bay càng lúc càng xa, không khỏi tò mò.

Thẩm Nghiêm bình tĩnh đáp: "Một nơi không có người."

"Vậy đó là nơi nào? Có đồ ăn không? Có chỗ ngủ không? Chúng ta sẽ ở đó mấy ngày?" Lâm Hiểu Hiểu liên tục đặt câu hỏi.

Thẩm Nghiêm không trả lời những câu hỏi này, anh chỉ nói: "Đến đó rồi em sẽ biết."

Anh càng tỏ ra bí ẩn, Lâm Hiểu Hiểu càng lo lắng, nhưng nghĩ lại, vị Chủ tịch có khối tài sản hơn ngàn vạn thậm chí hơn trăm triệu như anh còn không sợ, thì một người bình thường như cô có gì phải lo lắng?

Cùng lắm thì cả hai cùng uống nước lã thôi!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!