Chương 10: Ôm lấy cô

Mặc dù Lâm Hiểu Hiểu đã từng nghe nói về xương nhân tạo, tim nhân tạo, thậm chí là t* c*ng nhân tạo, nhưng việc các cấu trúc nhân tạo cụ thể kết hợp với công nghệ đời thường như vậy vẫn là lần đầu tiên Lâm Hiểu Hiểu nghe đến.

"Dù nhân tạo tốt đến đâu cũng không bằng nguyên bản." Lâm Hiểu Hiểu nghĩ một hồi lâu mới bật ra được câu này.

Thẩm Nghiêm không vội phản bác cô, anh chậm rãi nói: "Chỉ khi các bộ phận hỏng rồi mới cần thay thế."

Lâm Hiểu Hiểu cảm thấy câu này cũng không sai: "Vậy những thứ này chủ yếu phục vụ cho người già à?"

"Không nhất thiết." Thẩm Nghiêm cầm đũa gắp thức ăn: "Có những người vì lý do sức khỏe nên phải thay thế, còn có người đơn giản chỉ vì tò mò hoặc muốn tự cải tạo cơ thể."

Anh từ tốn ăn một miếng.

Lâm Hiểu Hiểu hơi ngạc nhiên: "Còn có người như thế sao?"

"Ừm." Thẩm Nghiêm phát ra âm mũi cũng rất êm tai.

Thật đúng là thế giới rộng lớn, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Lâm Hiểu Hiểu hoàn toàn không rõ: "Chẳng lẽ không có tác dụng phụ hay di chứng gì à?"

Thẩm Nghiêm thản nhiên đáp: "Chuyện gì cũng có cái giá của nó."

"Ồ." Lâm Hiểu Hiểu đồng tình với câu này.

Hai người tạm dừng cuộc nói chuyện, lặng lẽ ăn hết bữa cơm. Ăn xong, như thường lệ vẫn là Lâm Hiểu Hiểu chịu trách nhiệm rửa bát. Nhưng vừa nghĩ đến đống đồ trong bếp, cô lại không muốn động tay.

Vì thế cô đứng ở cửa phòng sách phàn nàn: "Thẩm Nghiêm, nhà anh không có máy rửa bát tự động à?"

Thẩm Nghiêm vừa tìm sách vừa đáp: "Em có thể tự tìm thử."

Vậy tức là có!

Lâm Hiểu Hiểu lập tức quay vào bếp, lần lượt tìm trong các tủ. May là cô có tìm thấy, còn là một cái máy rửa bát không nhỏ, có thể đặt vừa cả nồi, bát đĩa và đũa.

Đặt hết các dụng cụ nhà bếp và bát đĩa vào, đóng cửa, bấm nút, máy rửa bát tự động hoạt động.

Trong lúc máy rửa bát đang chạy,, Lâm Hiểu Hiểu tranh thủ đánh răng và xem một bộ phim. Cầm bàn chải, đối diện với hình ảnh mình trong gương, trong đầu Lâm Hiểu Hiểu không ngừng nhớ lại những lời Thẩm Nghiêm đã nói với cô.

Anh nói anh biết tất cả về cô, anh có thể thông qua con chip mà nắm rõ mọi thứ về cô.

Khi nằm trên giường xem máy tính bảng, Lâm Hiểu Hiểu lại nghĩ, vậy mỗi ngày cô nghĩ cái gì, xem cái gì, làm cái gì, chẳng phải đều bị Thẩm Nghiêm biết hết sao, vậy cô căn bản là không có bí mật gì đáng nói ở trong mắt anh.

Nhưng cô lại biết rất ít về anh, muốn biết điều gì đều phải do anh chủ động nói ra, mà thật giả cũng khó xác định.

Thật sự là... quá bất công! Càng nghĩ càng tức, Lâm Hiểu Hiểu quyết định đi tìm anh để hỏi cho ra lẽ.

Tức tối đi vào phòng sách, Lâm Hiểu Hiểu định đập tay xuống bàn, nhưng khi nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Thẩm Nghiêm, cơn giận của cô đã tan biến gần hết, chỉ có thể yếu ớt hỏi một câu: "Rốt cuộc anh dùng cách gì để đọc con chip của em?"

Thẩm Nghiêm đặt sách xuống: "Nếu dùng ngôn ngữ đơn giản để giải thích cho em, thì đại khái là anh đã đặt một con robot trong vỏ não của em, sau đó kết nối nó với máy tính đám mây, như vậy có thể cập nhật liên tục suy nghĩ và những gì em thấy, em nghĩ."

"Cái gì?" Lâm Hiểu Hiểu mơ hồ: "Anh đặt robot vào? Là robot nano* à?"

(là một loại robot siêu nhỏ, kích cỡ chỉ vài nanomet, có khả năng xâm nhập và điều khiển các bộ phận ở mức độ phân tử.)

"Robot chỉ là một cách nói, nhưng em nói đúng, có tồn tại robot nano. Trong y học đã có những trường hợp sử dụng robot nano để kiểm tra sức khỏe."

Nhận thấy ánh mắt khao khát kiến thức của cô, Thẩm Nghiêm tiếp tục: "Robot nano thường có thể đi vào cơ thể qua đường máu, di chuyển trong các mao mạch, từ đó thu thập các dữ liệu về cơ thể em."

"Còn cách nào khác không?" Lâm Hiểu Hiểu nắm bắt được ẩn ý trong lời nói của anh.

"Còn có thể chui vào não em qua hốc mắt..." Thẩm Nghiêm đứng dậy, nhẹ nhàng chạm vào đuôi mắt cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!