Chương 1: Người chồng từ trên trời rơi xuống

Xung quanh chiếc thuyền mui đen cũ kỹ, sương mù dày đặc trôi lãng đãng, chạm vào da người mang đến cảm giác lành lạnh.

Lâm Hiểu Hiểu bị đưa đến một căn nhà tường trắng ngói đen trong sân, chào đón cô không chỉ có bố mẹ mà còn vài người lớn tuổi lạ mặt.

Một người lớn tuổi nhìn xung quanh rồi giải thích với cô: "Hôm nay tụ tập ở đây là vì hôn sự của cháu."

"Các bác... muốn sắp xếp cho cháu đi xem mắt?" Lâm Hiểu Hiểu quan sát phản ứng của họ, cảm giác mình đã đoán đúng.

Người lớn tuổi cười vài tiếng: "Không phải xem mắt, cháu đã có hôn ước từ trước, hôm nay hai đứa gặp nhau xong là có thể đi đăng ký, từ nay cháu chính là người nhà họ Thẩm rồi."

Qua loa vậy sao?

Mặt Lâm Hiểu Hiểu đầy vẻ nghi hoặc.

"Chuyện này có hơi đột ngột…"

Sao lại có thể loại ép duyên như thế này?

Lâm Hiểu Hiểu âm thầm tính đến trường hợp xấu nhất, cô thầm nghĩ nếu tình thế không ổn thì sẽ bỏ chạy, dù sao cô cũng không thể bị ép gả cho một người kỳ quặc nào đó.

Tuy nhiên, người đàn ông chậm rãi bước ra từ sau tấm bình phong đã đập tan mọi suy nghĩ xấu xa của cô trong phút chốc.

Trầm hương đốt được một nửa, tro rơi hết xuống.

Hoa đào nhỏ giọt sương, làm kinh động cả phiến cỏ..... Rất khó để diễn tả khoảnh khắc đó, chỉ là Lâm Hiểu Hiểu đã bị sốc đến mức không nói nên lời.

Thẩm Nghiêm mặc áo dài trắng thanh lịch, đeo kính gọng vàng, trên cổ tay cuốn mấy vòng chuỗi Phật châu, dáng người cao ráo, phong thái thanh tao, trông như thể vừa bước ra từ bức tranh cổ.

Lâm Hiểu Hiểu nghĩ mình thế mà lại kết hôn với người như vậy sao? Lại còn là là cưới gấp!

Đúng là không thể tin nổi!

Cảm giác như trúng giải độc đắc năm trăm triệu vậy, Lâm Hiểu Hiểu vẫn thấy khó tin, cô buột miệng nói: "Các bác không phải là lừa đảo đấy chứ!"

"..." Tất cả những người có mặt lặng ngắt như tờ, sau đó là một tràng cười lớn.

Bị cười nhạo cũng không sao, nhưng chuyện này quả thật là quá khó tiêu hóa, Lâm Hiểu Hiểu vẫn không yên tâm, cô chào Thẩm Nghiêm một tiếng: "Chào…"

Anh cũng bị lừa đến đây đúng không?

Thẩm Nghiêm tiến lên vài bước, dừng lại trước mặt cô.

Lâm Hiểu Hiểu cười gượng gạo: "Anh có biết chuyện chúng ta sắp kết hôn không?"

Thẩm Nghiêm gật đầu xác nhận.

"Em… em... em không xứng với anh." Lâm Hiểu Hiểu ít nhiều vẫn có vài phần tự hiểu lấy mình.

Chuyện "quà" từ trên trời rơi xuống như thế này, đa phần đều không mấy tốt lành, dù không phải lừa đảo thì ít nhất cũng có uẩn khúc. Để cô kết hôn mơ hồ như vậy, quả thực không ổn.

Có vẻ đoán được cô sẽ phản ứng như vậy, những người khác không khuyên can mà ngược lại còn nhường không gian cho họ nói chuyện riêng.

Thẩm Nghiêm cầm chiếc quạt giấy trên kệ, vừa phe phẩy quạt vừa nói thẳng: "Tính tình em đa nghi, không phải cảm thấy mình không xứng với anh, mà là nghi ngờ anh có mục đích khác lừa em."

Ồ, vậy mà cũng bị nhìn thấu, Lâm Hiểu Hiểu nhướn mày với anh: "Anh hiểu rõ em lắm sao?"

"Xem là vậy, nhưng không hoàn toàn." Thẩm Nghiêm gấp quạt giấy lại: "Hai bên gia đình đã sớm định ra hôn ước này, em không cần nghi ngờ. Huống hồ, em tham tiền háo sắc, hẳn là rất hài lòng về anh."

Gì chứ?!!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!