Chương 58: (Vô Đề)

Thật đúng lúc, taxi vừa tới cửa khách sạn, Tô Yên bước xuống xe, nhìn thấy Giang Cảnh Xuyên sắc mặt âm trậm vội vã chạy ra ngoài, Giang Tinh Tinh mtawj đầy nước mắt và Chu Tùy gấp gáp chạy theo phía sau.

"Cảnh Xuyên!" Tô Yên không hề nghĩ ngợi nhanh chóng chạy về phía Giang Cảnh Xuyên hô, còn dùng sức vẫy vẫy tay.

Sau khi trải qua sự lúng túng và bối rối trong lòng, thấy Giang Cảnh Xuyên Tô Yên hận không thể nhanh chóng nhào vào lòng anh, để anh ôm cô vào lòng.

Giang Cảnh Xuyên nghe thấy nhìn lại, lúc thấy Tô Yên, chân mày đang nhíu chặt của anh thả lỏng một chút, môi mỏng mím thật chặt, nhanh chóng bước tới, nhanh chóng nắm lấy cổ tay Tô Yên, nóng nảy nói, "Em đi đâu?!"

Giang Tinh Tinh nghiên ngã chạy tới, vừa khóc vừa ôm Tô Yên, đẩy Giang Cảnh Xuyên ra chỗ khác.

"Chị dâu, thật tốt là chị không sao, làm em sợ muốn chết!"

Tuy rằng Giang Cảnh Xuyên không mắng cũng không trách cô, nhưng cô nhìn thấy bộ dạng như vậy của anh, trong lòng cảm thấy rất có lỗi, cảm thấy mình không chăm sóc tốt cho chị dâu, trước đó chị dâu cũng không có đi nước ngoài lâu, không quen cách sống, nếu như xảy ra chuyện gì thật, cô chắc chắn sẽ không tha thứ cho mình.

Tô Yên ôm Giang Tinh Tinh, mắt lại nhìn Giang CẢnh Xuyên, không khỏi rùng mình một cái, rụt cổ giống như con chim cúc nhỏ.

Cô có thể cảm giác được ông xã đang tức giận, rất giận.

"Tinh Tinh thật xin lỗi, khi đó chị ra ngoài, không nhớ đường về, hại em lo lắng." Tô Yên buông Giang Tinh Tinh ra, lấy tay lau nước mắt cho cô miệng không ngừng xin lỗi, chuyện này là lỗi của cô, là do cô không cẩn thận, nếu như cô để tâm một chút, hôm nay cũng không xảy ra những chuyện như vậy.

Nhìn Giang Tinh TInh khóc như đứa trẻ khóc nhè, Tô Yên ái náy trong lòng, cũng lẩm bẩm, đừng nói là Giang CẢnh Xuyên mắng em ấy nha? Sau này cô phải hỏi mọt chút mới được.

Giang Cảnh Xuyên đơn giản là lửa giận công tâm, sự lo lắng và sợ hãi vào lúc nhìn thấy cô, tất cả đều chuyển thành nóng nảy và tức giận, anh muốn nói chuyện thật tốt với Tô Yên, nhưng lại sợ mình không không chế âm thanh giọng nói, khiến cô không xuống đài được, dù sao ở đây còn có người ngoài, nói nặng sợ làm tổn thương cô, sau này anh sẽ hối hận, Giang Cảnh Xuyên nhẫn nhịn, hết sức khống chế tính tình của mình.

Chu Tùy phát hiện trên xe còn có người, liền chủ động lên tiếng hỏi: "Giang phu nhân, đây là người đưa chị về sao?"

Nhờ bậy không khí hòa hoãn hơn, phân tán lực chú ý của Giang Cảnh Xuyên và Giang Tinh Tinh.

"A, thiếu chút nữa quên mất!" Tô yên vỗ trán một cái, vọi vàng xoay người chạy đến bên cạnh taxi, mở cửa xe, nói với cô gái trong xe: "Thật xin lỗi, mới vừa nãy nói chuyện với người nhà nên quên mất.

Mặt Đông Viên căng thẳng, thật ra thì vào lúc nhìn thấy Giang Cảnh Xuyên, cô rất muốn bảo tài xế nhanh chóng lái xe rời đi, chẳng qua lời đến miệng lại nuốt xuống, chuyện đã qua nhiểu năm như vậy, nên buông sớm đã buông, nếu như bây giờ cô chạy trối chết, có khác nào đào binh? Cô cuối cùng đã buông xuống những kỷ niệm, cần gì phải biểu hiện canh cánh trong lòng?

"Không sao." Đồng Viên nắm chặt túi trong tay, hít sâu một hơi, mỉm cười bước xuống xe.

Chu Tùy đang lau nước mắt cho Giang Tinh Tinh, tầm mắt Giang Cảnh Xuyên luôn nhìn theo Tô Yên không ròi, thấy cô gái bên cạnh cô, con ngươi híp lại, vẻ mặt không tin, mất thật lâu anh mới tìm lại được tiếng nói, dò hỏi: "Đồng Viên?"

Giang Tinh Tinh nghe vậy đẩy Chu Tùy ra, lúc nhìn thấy Đồng Viên, cô cũng sợ ngây người.

Tô Yên triệt để ngơ ngác.

Đồng VIên? Tùy Thịnh Đồng Viên?

Cô ngơ ngác nhìn Đồng Viên, đầu óc trống rỗng, cũng không biết phải nói gì.

Bây giờ quá mức kinh hãi, thế giới này thật nhỏ? Tùy Thịnh tìm nhiều năm như vậy cũng không tìm được người, hôm nay cô lại gặp được?

So với những người khác kinh ngạc còn luống cuống, Đồng Viên  có vẻ bình tĩnh hơn, cô nhìn Giang Cảnh Xuyên khẽ vuốt càm, "Cảnh Xuyên, đã lâu không gặp."

Giang Cảnh Xuyên, Giang Tinh Tinh còn có Chu Tùy đều biết Đồng Viên, trên đường đến nhà hàng, Tô Yên nắm tay Đồng Viên đi trước, phái sau ba người sắc mặt phức tạp.

Vốn cho rằng đời này không gặp lại, đột nhiên lấy phương thức này xuất hiện, thật sự rất khó để làm cho người ta vui mừng.

Tiếp nhận việc ngoài ý muốn này, cũng cần phải có thời gian tiêu hóa.

Không có biểu hiện quá mức luống cuống, xem như tố chất tâm lý đăc biệt tốt.

Tô Yên thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Đông Viên, rất kỳ lạ, không giống với tưởng tượng của cô, nhưng lại cảm thấy, người khiến cho Tùy Thịnh nhớ mãi không quên hẳn phải có bộ dáng như thế này.

Đồng Viên không phải là mỹ nữ truyền thống, chợt nhìn sang, vẻ ngoài không quá xuất chúng, chỉ có thể xem như là thanh tú mà thôi, không biết nguyên nhân gì, không giống Tô Yên da trắng khỏe khoắn, mà là tái nhợt nhìn giống như bị bệnh lâu mới khỏi, cô ăn mặc rất đơn giản, tóc dài cột thành đuôi ngựa, trên người mang khí chất đặc biệt trong trẻo lạnh lùng, cho dù đi bên cạnh Tô Yên, cũng sẽ không bị người ta coi thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!