Như nguyện vọng ban đầu của Tô Yên, cô được sống một cuộc sống sâu gạo sung sướng.
Mỗi buổi sáng đúng bảy giờ rời giường ăn sáng, tiễn Giang Cảnh Xuyên đi làm cô lại tiếp tục ngủ, chờ ngủ thẳng giấc tới 11 giờ lại rời giường, ăn cơm trưa một chút, ăn xong lại tiếp tục ngủ, mỗi ngày đều như vậy, chờ Giang Cảnh Xuyên tan việc về cùng cô ăn tối, sau đó hai người đi dạo, đây xem như là vận động mỗi ngày một lần.
Tô Yên luôn luôn chờ đợi cơn ốm nghén trong truyền thuyết, tuy nhiên vì cục cưng còn nhỏ, cũng chưa từng ép buộc cô.
Giang Cảnh Xuyên nói, bé cưng giống cô, đã sớm tiến vào trạng thái ngủ đông, sau đó là ngủ sâu.
Tô Yên bây giờ giống như con lười, con lười mỗi ngày ngủ hai mươi mấy tiếng, ăn hai tiếng, lại ngẩn người hai tiếng.
Ba Giang vẫn luôn xem lịch đợi chờ, chờ đến ngày Tô Yên mang tahi được ba tháng, ông liền manh theo mẹ Giang đến Giang thị phát lì xì.
Vốn công nhân viên ở công ty cầm bao đỏ còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra, ngay sau đó liền nghe ông chủ trước cười tủm tỉm nói chuyện đại sự của Giang thị, đại sự gì chứ, ông chủ hiện tại của bọn họ làm cha, đương nhiên cũng có thể đây chính là ông chủ tương lai của bọn họ.
Chuyện này khiến cho mọi người khắp nơi vui mừng, tất nhiên là mọi người cùng nhau chúc mừng, ba Giang cũng có cổ phần trong công ty và một số tài sản khác, hào phóng xuất ra một ít tiền lì xì nhân viên ở tổng công ty cũng như các công ty con, đúng ra mà nói, sau khi nhận lì xì, nhân viên Giang thị cảm thấy đối với ông chủ tương lai thân thiết hơn rất nhiều.
"Nếu vợ ông c hủ lần này sinh con trai, đến lúc đó phỏng chừng còn tiếp tục nhận bao lì xì, nói không chừng là đổng sự trưởng phát."
Lão đổng sự trưởng nói đúng hơn chính là ông nội Giang.
Các nhân viên nữ cảm thấy không vui, nghe như thế lên tiếng phản bác: "Sao lại có thể nói như vậy, nam hay nữ đều như nhau, sau lại đối xử khác biệt?"
Đúng rồi, không thể vì sinh con gái mà không phát bao lì xì? Cảm giác vui sướng sẽ giảm đi rất nhiều?
Lúc đó có một đồng nghiệp đi ra hòa giải, "Mặc kệ là nam hay nữ, phỏng chừng đều là bao lì xì, có cái gì mà tranh giành, cũng đâu phải là con dâu nhà các người sinh đứa nhỏ."
"Ôi, con dâu nhà tôi sinh đứa nhỏ tôi cũng sẽ không phát bao lì xì, tất nhiên là không giống nhau."
Nói tóm lại, trong vài ngày kế tiếp, chuyện phiếm ở Giang thị đều là Tô Yên.... bụng.
Giang Cảnh Xuyên thật sự hết cách với ba anh, lì xì có thể phát, nhưng có thể đợi đến khi đứa nhỏ sinh ra phát cũng không muộn.
Giang Cảnh Xuyên vẫn không thể nào hiểu được tâm tình của ba anh, ba Giang phát cho tất cả mọi người kể cả chi nhánh, phần đông đều là người đã có cháu nội hoặc cháu ngoại, tuy rằng ba Giang thường nói mình không già, có thể mạo danh tiểu thịt tươi, nhưng nhìn thấy trẻ con vẫn yêu thích vô cùng.
Bây giờ tốt rồi, không cần nhìn trẻ con nhà người khác thèm khát, nhìn bụng con dâu liền nghĩ, chờ đến khi đưa trẻ sinh ra, nghĩ lại càng cảm thấy vui vẻ.
Mẹ Giang cũng muốn thưởng cho Tô Yên, hôm nay liền mang theo Tô Yên đi mua sắm, cũng thuận tiện khoe khoang với mấy bà bạn thân một phen, bạn bè của mẹ Giang đương nhiên cũng là người giàu có, đều là quý phú nhân, những người này bình thường không có việc gì làm, liền hợp thành nhóm cùng nhau đi dọ, cùng nhau đánh bài dạo phố, mua sắm ăn cơm, tình cảm cũng rất tốt.
"Hôm nay thật xin lỗi, các bà cũng biết con dâu tôi bây giờ là phụ nữ mang thai, đi hơi chậm." Mẹ Giang và Tô yên ngồi vào ghế lô, cười cười nói.
"Tôi hôm nay ra ngoài không coi ngày, lẽ ra không nên ra ngoài, sớm biết rằng hôm nay bà muốn khoe con dâu, nói thế nào hôm nay tôi cũng không ra ngoài."
Trả lời là một người phụ nữ trung niên có khí chất tao nhã, nói như vậy, mọi người cũng không ngại ngùng, ngược lạj còn có vẻ là người hào sảng.
Mẹ Giang không để ý đến bà, quay đầu nói với Tô yên: "Người này chắc con biết, là mẹ của Tùy Thịnh, lúc có kết hôn không có gặp được."
Đều nói con trai giống mẹ, Tô yên cảm thấy Tùy Thịnh và Giang Cảnh Xuyên đều giống mẹ, được hưởng gen nữ nhân cường đại, Tùy Thịnh đẹp trai như vậy hơn phân nửa là duy truyền từ mẹ.
Tô Yên vội vàng hướng mẹ Tùy cười nói: "Dì khỏe."
Mẹ Tùy hâm mộ không thôi, vỗ vỗ mu bàn tay Tô Yên, quay đầu lại nói với mẹ Giang: "Tôi không hâm mộ bà cái khác, trừ bỏ cô con dâu này, Giang Cảnh Xuyên thật sự không cần bà quan tâm, nói kết hôn liền kết hôn, nên sinh con liền sinh con, giống như Tùy Thịnh nhà tôi, tôi thật sự gấp đến độ tóc muốn bạc trắng."
Một trong những vị phu nhân lên tiếng nói: "Tóc bà rõ ràng là đen thùi lùi, Tùy Thịnh nhà bà có cái gì mà lo lắng, cái này còn không phải do nó quyết sao, nếu muốn kết hôn, còn không phải là ngay lập tức kết hôn? Bà đừng quan tâm, tôi thấy Tùy Tịnh đã có người trong lòng."
Tô yên trong lòng đồng ý gật gật đầu, chính xác, có cái gì mà quan tâm, Tùy Thịnh năm nay hai mươi tám tuổi, đáp ứng yêu cầu cao phú soái, xí nghiệp của gia tộc phát triển không ngừng, mấu chốt là nhân cách của Tùy Thịnh cũng không quá tệ, nhân phẩm cũng rất tốt, người như vậy không cần lo lắng vấn đề riêng? Còn để cho... những người khác sống nữa hay không?
Mẹ Tùy trắng mắt liếc người nọ một cái, "Sợ là sợ nó vấn chưa quyết định thôi."
Không ai hiểu rõ con trai mình hơn mẹ, thật ra kết hôn là chuyện nhỏ, nhưng sợ là con trai không có tâm tư đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!