Chương 49: (Vô Đề)

Lúc Lục Dạng đem bánh mousse xoài đến, không nhìn thấy Tô Yên, để bánh ngọt trên bàn, làm bộ lơ đãng hỏi: "Tô Yên đâu? Chưa đến à?"

Anh cố ý đến, vì anh biết vào lúc 2 giờ chiều Tô Yên thường đến đây, ngồi ngây ngốc đến 4 giờ thì về. Thật ra công việc của anhrất nhiều, nhưng mấy ngày gần đây luôn muốn dành một ít thời gian đến đây, có thể không nói với cô vài câu, nhưng chỉ cần nhìn thấy cô, có thể cùng cô ở một chỗ, như vậy anh cũng thấy vui rồi.

Thời gian ngày một ít đi, thời gian thêu của cô cũng sắp kết thúc, tối đa là một tuần, mặc dù biết rõ hành vi của mình rất không hợp lí, khoảng thời gian này đối với Lục Dạng vẫn rất đáng quý.

Về sau muốn gặp mặt e là rất khó, lâu lâu mới có thể nhìn thấy một lần ở những bữa tiệc của giới thượng lưu.

Lục Dạng cảm thấy rất buồn, càng bi thảm hơn nữa là anhkhông dám làm bất cứ điều gì.

Bị lí trí và tình cảm dày vò, khiến cho anh mấy ngày gần đây như là không có được một giấc ngủ ngon.

Chu Lộ đang sắp xếp công việc, nghe nói như thế, liếc nhìn Lục Dạng nói: "Gần đây có chút thay đổi, thân thể Tiểu Yên không thoải mái, cho nên mấy ngày này cô ấy làm việc ở nhà. Anhcũng biết, cô ấy nói thế nào cũng là thiếu phu nhân của nhà họ Giang, ra ngoài như vậy cũng không thích hợp."

Trước khi Tô Yên công bố chuyện này cô không dám tự ý gây chuyện, cũng không nhất thiết phải  chuyện Tô Yên mang tha ra, nếu phạm vào cấm kỵ của nhà họ Giang, cô cũng không được yên ổn.

Lục Dạng lo lắng hỏi: "Cô ấy bị gì? Tại sao lại khó chịu? Có nặng lắm không?"

Chu Lộ ở trong lòng chậc chậc hai tiếng, Tô Yên thật hấp dẫn, nắm chặt Giang Cảnh Xuyên, bây giờ đến Lục Dạng, biết rõ cô ấy đã kết hôn, vậy mà cứ như vậy yêu thương cô ấy: "Không sao, chắc là do thời tiết thay đổi, chưa thích ứng được, qua vài ngày là khỏi thôi."

Trùng hợp lúc đó dì Vương đi đến nhìn cô nói: "Phu nhân, tuy rằng cô không tin vào việc người ta nói mang thai không được chơi di động và máy tính, nhưng cũng nên hạn chế bớt, cóphóng xạ."

Tô Yên bất đắc dĩ: "TV cũng có phóng xạ, bóng đèn cũng có."

Vấn đề này ba ba rất quan tâm, ngày hôm qua lên mạng tra xét, tuy rằng không nói di động không có phóng xạ, ở thời đại này, mặc dù rất khó để tránh, cũng không nhất thiết uốn cong thành thẳng.

Dì Vương cũng không nói gì, dù sao đây là những kiến thức căn bản, cũng không thể cắt đứt tất cả các mạch điện của biệt thự.

Chờ dì Vương ôm chăn lên lầu, Tô Yên nhìn QQ rối rắm, cô không biết phải trả lời sao cho vừa lễ phép vừa hợp lí?

Tô Yên: "Tôi đỡ rồi, cám ơn ngài Lục."

Thái độ của cô chắc là đủ lễ phép rồi phải không? Sợ Lục Dạng trả lời lại, cô nhanh chóng bổ sung: "Hôm nay có việc, lần sau tôi mời tiên sinh  ăn cơm, rất hân hạnh được đón tiếp."

Lục Dạng nhìn chằm chằm chữ "tiên sinh", cười khổ một chút, chữ hay.

Có lẽ từ đầu tới đuôi, trong cuộc sống của cô, anh ngay cả làm một vai phụ mờ nhạt cũng không được.

Thấy Lục Dạng không có ý định nói chuyện phím với cô, Tô Yên cảm thấy thư thái hơn, nếu có thể, cô hi vọng Lục Dạng đừng làm gì, để cho cô bình yên hết tuần này, sau này cô và anh muốn gặp mặt cũng khó.

Lục Dạng là một người thông minh, tuy là cháu ngoại, nhưng anh có thể lướt qua con trai và cháu nội trai, đoạt lấy quyền hành từ tay ông Trần điều đó cho thấy.

Người này dù nói về năng lực hay thủ đoạn đều hơn người, người như vậy rất biết điều, tối thiểu cũng biết làm thế nào để đạt được lợi ích cho bản thân.

Cô thích người như vậy, đồng thời cũng sợ phải chống lại người như vậy.

Bây giờ trên cơ bản có thể xác định Lục Dạng có tình cảm với cô, Tô Yên rên một tiếng, tiếp tục cúi đầu uống trà.

Cô không cảm thấy đây là một loại hạnh phúc, mong Lục Dạng sớm đã thông tư tưởng, quay đầu là bờ.

3 giờ chiều, Giang Cảnh Xuyên về, vốn tính hôm qua đi Tô gia báo tin vui, khổ nỗi hôm qua Tô yên không đi được, đành phải hoãn lại.

Hôm nay Giang Cảnh Xuyên về sớm, muốn cùng Tô Yên về nhà họ Tô ăn cơm chiều, báo tin vui này cho người nhà họ Tô biết.

Ngồi trên xe, Giang Cảnh Xuyên nhìn bộ dáng  buồn ngủ của Tô Yên, không khỏi lo lắng hỏi: "Buồn ngủ lắm hả? Em cứ ngủ một giấc đi đến nơi anh gọi em. 

So với trước khi Tô Yên mang thai, khác biệt lớn nhất là cô cóthể ngủ cả ngày ngủ thế nào cũng không thấy đủ, trước khi mang thai, cô và Giang Cảnh Xuyên vui đùa đến sáng, sáng hôm sau vẫn tỉnh táo dậy ăn sáng, bây giờ, buổi tối 11 giờ đi ngủ, hơn 7 giờ mới dậy, nghỉ ngơi đúng quy luật, vậy mà vẫn không thấy đủ.

Vừa nghe Giang Cảnh Xuyên nói, cô không thấy rối rắm nữa, nhắm mắt ngủ, không bao lâu, Giang Cảnh Xuyên dựa vào cô, chợt nghe tiếng thở đều đều, hiển nhiên là đã ngủ say.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!