Tô Yên trước giờ đều
biết, vũ khí lợi hại nhất là tình cảm, đàn ông sợ nhất là nước mắt của
phụ nữ, cô có tình cảm của Giang Cảnh Xuyên, giờ phút này lực sát thương của nước mắt bao lớn có thể nghĩ là biết, Giang Cảnh Xuyên ôm cô vào
lòng, đau lòng không chịu được, hôn một cái đôi mắt cô, lo lắng nói:"Ngoan, đừng khóc đừng khóc, là anh sai rồi là anh sai rồi."
Nằm ở trong lòng hắn, Tô Yên vừa muốn khóc vừa muốn cười, hắn sai chỗ nào
rồi, căn bản là hắn không có sai, chỉ là nghe một phen lời nói như thế,
vốn là ủy khuất có vài phần diễn trò cũng biến thành chân thật đi.
Nước mắt cô chảy càng nhiều, cầm lấy ống tay áo của hắn, nghẹn ngào nói: "Em thực sự quá vô dụng, người khác tùy tiện nói cái gì đó cũng có thể ảnh
hưởng đến em... Thực xin lỗi, em cũng không muốn như vậy."
Giang
Cảnh Xuyên phi thường tự trách, hắn cảm thấy đều là hắn không có xử lý
tốt việc này, mới có thể để cho cô khóc thành như vậy, trong miệng càng
không ngừng tái diễn lời an ủi.
Hơn mười phút đồng hồ sau, Tô Yên cũng bình tĩnh lại, hai người một mực trong này cũng có chuyện, Giang
Cảnh Xuyên dứt khoát dùng phương thức ôm công chúa ôm lấy cô, Tô Yên
thét kinh hãi một tiếng, vội vàng ôm cổ hắn, trợn tròn đôi mắt, khẽ hô
nói: "Làm cái gì! Mau buông em xuống!"
Giang Cảnh Xuyên ôm lấy cô đi tới ngưỡng cửa, nói thật nhỏ: "Em mệt rồi, anh ôm em lên xe."
Thân hình Tô Yên nhỏ xinh, Giang Cảnh Xuyên ôm cô hoàn toàn không áp lực, đi ở trên đường đá, hai người đều không nói gì, có một hai người đi đường
ngang qua, thấy cảnh này đều tò mò nhìn, Giang Cảnh Xuyên hồn nhiên
không hay, buổi tối đó hắn đã trải qua khủng hoảng kinh sợ trước kia
chưa bao giờ có, còn có dày vò, biết rõ rành rành Tô Yên sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn là không thể tránh khỏi sẽ ở trong đầu liên tưởng
một vài điều, ở thời điểm sụp đổ nhất, hắn thậm chí nghĩ, nếu như trong
đời này không còn có cô, vậy hắn nên làm cái gì bây giờ.
Ở bên Tô Yên thật là vui, cô thật quá tốt, thế cho nên hắn cho rằng cuộc sống kế tiếp cũng sẽ giống như trước kia, không có quá lớn nhấp nhô, cứ hạnh
phúc bình thản như vậy, hắn cho rằng sẽ như vậy, chính là đại khái ông
trời nhìn cuộc sống của hắn quá trôi chảy, thật là vui, nhất định phải
chế tạo một chút phiền toái ra ngoài, hắn cho rằng không để ý tới là tốt rồi, nhưng hắn không để ý tới làm Tô Yên biết rõ sẽ rất thương tâm.
Đem Tô Yên để ở trên ghế lái phụ, Giang Cảnh Xuyên lại từ trong cốp sau lấy ra một chai nước, vặn mở nắp bình đưa cho cô, sau đó mới quay về đến
trên xe, ngã tư đường vốn là rất an tĩnh, trong xe càng ngăn cách âm
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!