14.
Khi chạm mắt với Giang Toại, ta có chút ngẩn ngơ.
Mấy năm nay ta cố ý không đi nghe ngóng tin tức về hắn, vì vậy cũng không biết hắn sống thế nào, tính tình thay đổi ra sao, đã thành thân hay chưa.
Nhưng điều đó không ngăn cản ta nhạy bén nhận ra, Giang Toại hiện tại đang rất tức giận.
Chưa bao giờ ta thấy hắn giận đến vậy.
Nhưng dù sao hôm nay cũng là ngày đại hôn của ta, mà vị tiểu phu quân yếu đuối kia lại bị người ta đánh ngất ngay trước mặt ta.
Thậm chí còn bị trói lại rồi mang đến đây.
Ta cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà muốn đến đỡ phu quân dậy.
Mặt đất lạnh lẽo, thư sinh thể trạng yếu ớt sao có thể chịu nỗi.
Nhưng Giang Toại ngăn ta lại.
Hắn nhìn ta chằm chằm, không chớp mắt:
"Lâu ngày không gặp ca ca, chẳng lẽ trong lòng muội chỉ nhớ đến tên vô dụng kia sao?"
Hắn dừng một chút, sau đó cười khẩy:
"Ánh mắt của muội càng ngày càng kém rồi. Một kẻ vô dụng như vậy, làm sao xứng với muội?"
Lời lẽ khinh miệt cao cao tại thượng ấy thực sự quá chói tai.
Mấy năm nay tính tình ta không tệ, nhưng lúc này cũng không nhịn được mà đáp trả:
"Hồi nhỏ huynh yếu ớt, chẳng phải cũng nhờ ta nuôi mới đỡ hơn sao?"
Giang Toại sững người.
Ta nhân cơ hội đó, đỡ tiểu thư sinh lên định rời đi.
Giang Toại lúc này thực sự rất không bình thường, ta không cần thiết phải để người ngoài bị cuốn vào chuyện này.
Nhưng giây tiếp theo…
"Bây giờ muội vì hắn mà hung dữ với ta sao?"
Giọng nói hắn lạnh nhạt, nhưng lại ẩn chứa ấm ức tủi thân.
Hắn tiếp tục nói:
"Trong lòng muội giờ đã có người khác, nên dù chỉ một chút chỗ trống không chịu chừa cho ta."
Ta tức giận đến mức quay đầu muốn cùng hắn tranh luận một phen, nhưng không ngờ eo bỗng nhiên bị siết chặt.
Sau đó, tầm nhìn dần trở nên mơ hồ.
A Tú.
Trước khi mất đi ý thức, ta lờ mờ cảm nhận được Giang Toại khẽ hôn ta.
Giọng hắn trầm thấp:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!