Chương 5: (Vô Đề)

Ta thở dài, hoàn toàn không để ý đến nụ cười trên khóe môi Giang Toại đã lặng lẽ biến mất. 

Cho đến khi ta vừa bước vào nhà. 

"Hắn chính là người muội thích?" 

Giọng Giang Toại không nghe ra được bất cứ cảm xúc nào. 

A? Ta nhất thời không phản ứng kịp, nghiêng đầu khó hiểu nhìn hắn, Huynh nói A Quý? 

A Quý? 

Giang Toại thấp giọng lặp lại, sau đó cười khẽ: 

"Dung mạo của hắn quả thực rất đẹp, chẳng trách Tú Tú lại thích." 

Ta cảm thấy lời này của Giang Toại có gì đó là lạ. 

Nhưng chưa kịp hỏi thì hắn đã vào phòng trước. 

Khi đi ra, trong tay hắn cầm thêm một bọc đồ. 

Có vẻ như lần này Giang Toại thực sự về để lấy đồ. 

Lúc rời đi, Giang Toại ho khẽ mấy tiếng. 

Lúc đầu ta cũng không chú ý. 

Mãi đến khi hắn suýt nữa ngã xuống, ta giật mình vội vàng đỡ lấy. 

Kết quả, vừa chạm vào liền cảm nhận được thân thể hắn nóng hầm hập. 

Ta phản ứng chậm nửa nhịp, kinh hãi: 

Huynh bị bệnh rồi? 

Không đáng ngại. 

Giang Toại đứng thẳng người, sắc môi tái nhợt đến đáng sợ. 

Hắn cụp mắt, giọng nhẹ như gió thoảng: 

"Có lẽ là trên đường về bị cảm lạnh rồi." 

"Sao thân thể huynh lại yếu đến vậy? Rõ ràng trước đây…" 

Ta cau mày, nhưng lời trách nói được nửa chừng lại nuốt xuống. 

Trước đây ta đã vất vả lắm mới bồi dưỡng thân thể của Giang Toại tốt lên. 

Nhưng giờ đây, hắn một thân một mình học hành nơi tỉnh thành. 

Học hành khổ cực. 

Mà Giang Toại lại là kiểu người khi đã đọc sách thì chẳng màng gì đến bản thân. 

Ta há miệng mà không biết phải nói gì, chỉ thấy xót xa. 

Nhưng nhiều hơn cả là… áy náy. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!