4.
Vết thương của vị Quận chúa này không quá nghiêm trọng.
Ít nhất là không nguy hiểm đến tính mạng.
Mà câu trả lời của Giang Toại ngày đó, có lẽ cũng chỉ là một cách uyển chuyển để biểu đạt đồng ý.
Không trách được Tô tỷ tỷ từng nói, những kẻ đọc sách cổ hủ thường hay dè dặt, nhất là trước mặt người mà họ thích.
Thế nhưng, Giang Toại đã từng dè dặt trước mặt ta bao giờ chưa?
Ta nghĩ vậy.
Rồi lại thất vọng phát hiện ra, Giang Toại xưa nay vẫn luôn thẳng thắn, ở trước mặt ta càng yêu ghét rõ ràng. Khi còn nhỏ, hắn mắng ta chẳng chút lưu tình nào.
Quả nhiên, là vì không thích nên mới vậy.
Ta thở dài, bực bội chặt miếng thịt lợn trước mặt.
Cho đến khi giọng của Chiêu Hoa Quận chúa vang lên:
"Nghe nói cô nương chính là đồ tể g.i.ế. c lợn nổi danh trong vòng mười dặm tám thôn quanh đây, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền."
Ta ngẩng đầu liền thấy nàng đang nghịch một con d.a. o găm tinh xảo.
Sau đó cười với ta:
"Vừa hay ta cũng thích đao kiếm. Chi bằng hôm nay chúng ta luận bàn một chút?"
Lời còn chưa dứt, con d.a. o găm trong tay nàng đã bay thẳng về phía ta.
Cuối cùng cắm phập xuống thớt, sát ngay tay ta.
Lưỡi d.a. o sắc bén cứa qua mu bàn tay, có chút đau.
Thật đúng là... không biết nói đạo lý.
Chiêu Hoa Quận chúa chẳng hề chớp mắt nhìn ta, như thể đang chờ mong điều gì đó.
Nhưng còn chưa đợi ta phản ứng, giọng nói lạnh nhạt của Giang Toại đã vang lên:
"Quận chúa đang làm gì vậy?"
Chiêu Hoa Quận chúa mắt sáng lên, sau đó bĩu môi:
"Ai bảo huynh đi lấy thuốc lâu như vậy? Ta ở đây buồn chán, chỉ có thể tìm Tú muội chơi đùa mà thôi."
Tùy hứng mà thân mật.
Vì Chiêu Hoa Quận chúa bị thương, Giang Toại đã hoãn lại vài ngày mới quay về thư viện.
Hắn cau mày, đặt thuốc xuống rồi đi đến trước mặt ta, thấp giọng:
Bị thương rồi?
Ta theo phản xạ định rụt tay lại, nhưng đã bị hắn nhanh chóng nắm lấy.
Người này đưa lưng về phía Chiêu Hoa Quận chúa, đáy mắt chợt trở nên âm u.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!