20.
Ta không biết Giang Toại có giữ lời hay không.
Cũng không biết hôm đó hắn rốt cuộc ra sao.
Nhưng những thứ ta gửi cho Hứa Ý không còn bị chặn nữa.
Ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy áy náy với tiểu thư sinh kia.
Cho đến khi Hứa Ý lợi dụng sự áy náy này để gài ta vào bẫy.
Trước khi ngất đi, ta lờ mờ thấy gương mặt hắn lộ vẻ áy náy, nhưng lại quay đầu bỏ đi rất nhanh.
… Mẹ nó chứ!
Đàn ông quả nhiên không có ai tốt đẹp!
Ta chửi thầm rồi ngất lịm.
Đến khi tỉnh lại, trước mặt ta là Chiêu Hoa Quận chúa.
Sau bốn năm, nàng ta tiều tụy, già nua đi nhiều.
Khi thấy ta tỉnh, trong mắt Chiêu Hoa không giấu nổi độc ác.
Nhưng ngay sau đó, nàng ta lại nhanh chóng giả vờ hiền lành:
"Ngu cô nương, đã lâu không gặp."
Ta không lên tiếng, chỉ âm thầm quan sát đám hộ vệ xung quanh, rồi ước lượng độ chắc của sợi dây thừng đang trói mình.
Ban đầu, ta nghĩ rằng nàng ta bắt ta chắc để báo thù Giang Toại.
Nhưng ta không ngờ, nàng lại nắm c.h.ặ. t t.a. y ta, kích động nói:
"Ta đến để cứu cô nương!"
Ta: ?
"Giang Toại đã đi. ên rồi!"
Chiêu Hoa Quận chúa nói nhanh như sợ ta không tin:
"Không đúng, hắn vốn dĩ là một kẻ đi. ên. Cô nương không biết đâu, tay của ta chính là bị hắn phế đi!"
"Ngu Tú, cô nương nghĩ rằng mình đã trốn thoát hắn suốt bốn năm qua ư? Không!"
"Từng hành động của cô nương đều nằm trong tầm mắt hắn. Ngay cả Tô Phất cũng là người của hắn!"
Lời này khiến ta kinh hãi, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng không biểu lộ gì.
Thấy ta không tin, Chiêu Hoa Quận chúa bắt đầu kể hết những chuyện Giang Toại đã làm trong những năm qua.
Hắn vô tình ra sao, nhẫn tâm thế nào.
Ngu cô nương.
Nàng ta khóc lóc như lê hoa đái vũ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!