Chương 10: (Vô Đề)

18 

Ta đi tìm Hứa Ý. 

Nhà của thư sinh Hứa Ý nằm trong con hẻm nhỏ. 

Khi ta đến tìm, hắn còn tránh mặt không gặp. 

Cho đến khi ta mạnh mẽ xông vào, hắn mới mang tín vật đính ước ta từng đưa trả lại. 

Rồi cúi mình hành lễ thật sâu: 

"Là tiểu sinh đã phụ lòng Ngu cô nương." 

Ta cầm lấy miếng ngọc bội, có chút mơ hồ:

"Không... không cần đâu... Nếu nói ra, đáng lẽ ta mới là người phải xin lỗi chàng." 

Hứa Ý lắc đầu, ngẩng lên cười khổ: 

"Nếu như ta có thể kiên trì thêm chút nữa, ta và Ngu cô nương chắc chắn sẽ không ra nông nỗi này." 

Ta mơ hồ nhận ra điều gì đó không đúng, vội vàng nói:

"Nếu chàng không để tâm, chúng ta có thể bái đường thành thân một lần nữa, ngay bây giờ cũng được!" 

"Ngu cô nương thực sự thích ta sao?" 

Hứa Ý đột nhiên mở miệng. 

Ta nhíu mày: Chàng có ý gì? 

"Ta cứ nghĩ rằng ta và Ngu cô nương lưỡng tình tương duyệt." 

Hứa Ý mỉm cười, nhưng mắt lại chợt đỏ hoe:

"Trước đây, Ngu cô nương thường nói ta rất đẹp, lại thường xuyên nhìn chằm chằm mặt ta rồi ngẩn người. Ta đã tưởng rằng Ngu cô nương cũng thích ta, cho đến khi ta gặp Giang đại nhân." 

Hứa Ý dừng lại, như thể đang kiềm nén cảm xúc. 

Hắn nói:

"Hôm đó, khi Giang đại nhân đưa Ngu cô nương đi, thực ra ta vẫn còn tỉnh." 

"Ta không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng quân tử không đoạt thứ người khác yêu thích..." 

Ta vội vàng cắt ngang:

"Ta và hắn không có bất kỳ quan hệ gì!" 

Nhưng dưới ánh mắt của Hứa Ý, giọng ta dần nhỏ lại. 

Rốt cuộc, ta chột dạ. 

Thế nên ta thở dài, nói:

"Chuyện này là ta không đúng. Nhưng ta đã hứa sẽ chu cấp cho chàng đi thi khoa cử, cũng chữa bệnh cho mẫu thân chàng, ta tuyệt đối sẽ không thất hứa." 

Hứa Ý lại cúi đầu hành lễ thật sâu, rất lâu cũng không đứng dậy. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!