Chương 1: (Vô Đề)

1. 

Tú Tú! 

Giọng nói có chút lo lắng vang lên. 

Ta hoàn hồn lại, sắc mặt hơi khó coi. 

Khoảnh khắc thức tỉnh này của ta thực sự không đúng lúc chút nào. 

Giang Toại bị đẩy ngã xuống giường, cổ tay trắng nõn bị tùy tiện trói lại bằng đai lưng, cố định trên đầu giường. 

Còn ta lại đang cưỡi trên người hắn, tay còn đang định thò xuống dưới. 

Dù tình cảnh này có khó coi đến đâu, Giang Toại vẫn hết sức bình tĩnh. 

Thấy ta tỉnh táo lại, sự lo lắng trên mặt hắn dần tan đi, thay vào đó là chút thất vọng khó nhận ra. 

Giang Toại ngừng một lát, rồi khuyên nhủ:

"Tú Tú, muội là con gái." 

Đến nước này rồi mà người này vẫn giữ thái độ ôn hòa. 

Ôn hòa đến mức khiến mũi ta cay xè. 

Nhưng ngay giây tiếp theo. 

[Dù sao thì Vu Tuệ cũng chỉ là một cô gái. Nàng có ơn với ta, vậy thì cứ chôn cất tử tế đi.] 

Ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông trong ký ức trùng khớp với khuôn mặt non trẻ của Giang Toại lúc này. 

Ta run lên, bàn tay lập tức mất đi lực đạo. 

Giang Toại khẽ rên lên một tiếng, theo phản xạ co người lại. 

"Ai dạy muội trò này vậy!" 

Giang Toại thẹn quá hóa giận, đôi mắt đen sẫm phủ lên một tầng sương mỏng,. 

Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn tức giận đến vậy. 

Có chút mới lạ, nhưng ta cảm thấy kinh hãi nhiều hơn. 

Cũng may ta dừng lại kịp lúc chưa phạm phải sai lầm lớn. 

Vậy nên ta hít sâu một hơi, nghiêm túc nói:

"Nói ra huynh có thể không tin, nhưng muội đang luyện tay thiến lợn đấy." 

Nghĩ kỹ lại, tư thế lúc này của ta đúng là có phần giống với cảnh thiến lợn thật. 

Một trạng nguyên lang tương lai phong quang tể nguyệt. 

Một người chỉ là kẻ mổ lợn ngoài phố. 

Cũng chẳng trách được hắn xem thường ta. 

Giang Toại sững sờ, sắc mặt có phần kỳ quái. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!