Lời nói của Tống Thanh Khanh, giống như một tiếng sấm vang giữa trời quang, hoàn toàn khiến ta và Triều Vân ngây người.
Nàng ta từ tốn kể lại, ta và Triều Vân lặng lẽ lắng nghe.
Thì ra mấy ngày trước, Tống Thanh Khanh vì muốn tìm một nghiên mực mà đi vào thư phòng của Tống Hoài Chi, vốn dĩ định cầm nghiên mực rồi đi, nhưng chân không cẩn thận chạm vào nút bấm ẩn của bàn sách, một căn mật thất mở ra trước mặt Tống Thanh Khanh.
Nàng ta cảm thấy hiếu kỳ, liền theo lối đi bí mật đó vào trong.
Thế nhưng không ngờ, bên trong lại là từng hàng bài vị.
Có rất nhiều bài vị của Thẩm gia, vậy mà cũng có cả của mẫu thân mình.
Nàng ta thực sự cảm thấy quá đỗi kinh ngạc, một ý nghĩ chợt bùng nổ trong đầu nàng ta.
Mặc dù nàng ta không hiểu chuyện triều chính, nhưng vụ án Thẩm gia năm đó ai cũng biết, cộng thêm Tống Hoài Chi trong khoảng thời gian đó vô cùng kỳ lạ, ông ta cả ngày buồn bã trong thư phòng, chắc hẳn chính là ở trước những bài vị này đi.
Nàng ta lại nhìn sang bài vị của mẫu thân, càng thấy cái c.h.ế. t của mẫu thân có điều kỳ lạ.
Nàng ta run rẩy bước đến bài vị của mẫu thân, vậy mà phát hiện ra một phong thư phía sau bài vị.
Trên đó ghi rõ nguyên nhân thực sự cái c.h.ế. t của mẫu thân nàng ta.
Ban đầu Tống Hoài Chi tuy cưới Tân Thành Quận chúa, nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ đến mẫu thân ta, cảm thấy có lỗi với mẫu thân ta, liền sau khi Tân Thành Quận chúa sinh con đã bỏ thứ làm tổn hại khí huyết vào thuốc bổ của bà ấy, từ đó dẫn đến Tân Thành Quận chúa dần dần qua đời.
Tống Hoài Chi sợ mình gặp báo ứng, liền ở trong mật thất phía sau thư phòng lập bài vị cho những người bị ông ta hại chết, muốn dùng cách này để sám hối.
Thật sự đáng nực cười.
"Trong bài vị có tên 'Triệu Thành Song' không?"
Ta chợt lên tiếng.
Tống Thanh Khanh im lặng một lát: "Có."
Triệu Thành Song chính là phụ thân ta.
---
Triều Vân cũng hỏi: "Cả tộc Thẩm gia của ta thì sao?"
"Có."
Trong phòng im lặng vài giây, Triều Vân lên tiếng: "Vậy nên, ta không nên tìm Tống Hoài Chi báo thù sao?"
Mỗi bước mỗi xa
"Đương nhiên là nên."
"Ta cũng phải báo thù, vì mẫu thân ta."
---
Tống Thanh Khanh kể cho bọn ta nghe về thời thơ ấu của nàng ta.
"Từ khi ta có ký ức, mẫu thân đã thường xuyên nằm liệt giường, tuy bệnh tật, nhưng tình yêu dành cho ta không hề thay đổi."
"Ngài ấy sẽ tự tay làm bánh anh đào, tự tay làm diều cho ta, tự tay vấn tóc cho ta."
"Chỉ cần ngài ấy khỏe hơn một chút, ngà ấy luôn tự tay làm một số việc cho ta."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!