Cứ thế qua lại, từ những lần dò xét ban đầu, cho đến cuối cùng trút bỏ phòng bị, bọn ta đều hiểu rõ sự thù hận của đối phương đối với Tống Hoài Chi.
Từ đó bắt đầu hợp tác.
Việc nàng ấy vô tình lăn lộn cùng Tống Hoài Chi cũng là thủ đoạn của chính nàng ấy.
Ta từng nhiều lần khuyên can nàng ấy đổi cách khác, không cần phải hủy hoại cả đời mình.
Thế nhưng lúc đó trong mắt của nàng ấy đầy hận ý, Tống Hoài Chi lại không gần nữ sắc, không có cách nào ra tay, nàng ấy đành phải lấy thân mình nuôi hổ, bỏ thêm chút thuốc vào rượu của Tống Hoài Chi, nàng ta nói chỉ có đến bên cạnh ông ta, giành được sự thương xót của ông ta, mới là cách nhanh nhất.
Ta không lay chuyển được ý nghĩ của nàng ấy, đành phải bỏ cuộc.
Chỉ đành âm thầm giúp đỡ nàng ấy.
Bao gồm việc phát hiện nàng ấy có thai, cố ý giả vờ trước mặt Tống Hoài Chi như muốn phá bỏ đứa bé, đều là ta đã bàn bạc kỹ lưỡng với nàng ấy.
Mục đích chỉ để dụ ông ta cắn câu.
Tống Hoài Chi không hề nghĩ đến việc nạp Triều Vân vào phủ, điều này sao có thể được, cho nên mới có chuyện tình cờ gặp nhau ở tiệm vàng sau này, kế hoạch này cũng là ta viết thư báo cho nàng ấy.
Triều Vân sau khi vào phủ, dịu dàng nhỏ nhẹ, không tranh không giành, tạo thành sự đối lập rõ rệt với mẫu thân ta, mỗi lần mẫu thân ta tức giận đều từng bước đẩy Tống Hoài Chi về phía Triều Vân.
"Vận Nhi, không cần lo lắng cho ta, chỉ cần có thể báo được mối đại thù, ta vĩnh viễn không hối hận."
"Chỉ là thư phòng của Tống Hoài Chi canh giữ nghiêm ngặt, nếu muốn vào, còn cần thời cơ."
Ánh mắt Triều Vân lộ ra chút ưu sầu.
Ta nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng ấy.
"Đừng vội, chúng ta đi đến đây đã không còn đường lui nữa, bình tĩnh đừng nóng nảy, chúng ta hãy chờ đợi thời cơ."
"Mọi việc cẩn thận."
"Yên tâm."
Ta vừa định đẩy cửa rời đi, lại phát hiện phía sau cửa sổ có một bóng người.
Đã lén nghe cuộc nói chuyện của hai chúng ta.
Ta dứt khoát đẩy cửa ra, túm lấy nàng ta kéo vào trong.
Không ngờ lại là nàng ta!
---
Tống Thanh Khanh.
Ta không hề ngạc nhiên chút nào.
Ngược lại là nàng ta, kinh ngạc đến mức cằm muốn rớt xuống.
Khi đến ta đã cảm thấy có người bám theo, ta quay đầu liếc nhìn, nàng ta tự cho rằng mình trốn rất kỹ, nhưng thực ra một góc váy của nàng ta đã lộ ra, chiếc váy dưới ánh trăng lấp lánh sáng ngời.
Thêm vào đó là biểu hiện bất thường gần đây của Tống Thanh Khanh, ta xác định là nàng ta.
Chỉ là nếu nàng ta đã muốn biết bí mật của ta, ta cũng phải biết bí mật của nàng ta, như vậy mới công bằng.
Ngày đó sự bất thường của ta chắc chắn đã gây sự chú ý của nàng ta, cho nên ta mới đánh cược một phen, cố ý nửa đêm đến tìm Triều Vân, dẫn nàng ta đến đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!