Những ngày yên tĩnh chẳng kéo dài được mấy ngày, mẫu thân ta và Tống Hoài Chi lại cãi vã.
Mẫu thân ta vậy mà phát hiện Tống Hoài Chi mỗi lần ngủ với bà ta xong, đêm khuya luôn dậy đi đến viện của Vân Nương.
Ở lại đó suốt nửa đêm, mãi đến sáng mới rời đi.
Mẫu thân ta triệt để xé bỏ bộ mặt với Tống Hoài Chi.
"Tống Hoài Chi, chẳng phải ngươi nói không yêu nàng ta sao?! Tại sao nàng ta có thai mà ngươi vẫn phải đi gặp nàng ta?! Tại sao?!"
"Ngươi nói cho ta biết, có phải ngươi thật sự đã yêu nàng ta rồi không?"
Mẫu thân ta gần như phát điên, Tống Hoài Chi chỉ nhìn chằm chằm vào mẫu thân ta, hồi lâu mới lên tiếng: "Nam nhân tam thê tứ thiếp vốn dĩ là chuyện bình thường, ta cho phép nàng quản gia, Vân Nương không lay chuyển địa vị của nàng, nàng vậy mà vẫn không biết đủ hả?"
"Nàng nhìn nàng bây giờ xem, còn có nửa phần dáng vẻ ngày xưa không?"
"Vân Nương rất biết điều, nàng ấy sẽ không ghen tuông như nàng."
"Mỗi lần ở bên nàng, ta đều cảm thấy áp lực, khi đến viện của Vân Nương, sự áp lực của ta mới được giải tỏa."
Mẫu thân ta hoàn toàn sụp đổ, bà ta ngây người nhìn Tống Hoài Chi, bị người mình yêu thương nhất làm tổn thương sâu sắc như vậy, chắc hẳn rất đau đớn.
Nhưng không đủ, hoàn toàn không đủ!
Hoàn toàn không bằng nỗi đau của phụ thân ta.
Mỗi bước mỗi xa
Tống Hoài Chi kể từ khi cãi nhau với mẫu thân ta, như thể được giải thoát, liên tiếp mấy ngày liền đưa từng phòng từng phòng tiểu thiếp vào phủ.
Hậu viện trở nên náo nhiệt.
Mẫu thân ta từng làm ầm ĩ, nhưng không có cách nào, Tống Hoài Chi không bao giờ đặt chân vào viện của bà ta nữa.
Ngược lại ngày ngày ở lại viện của các tiểu thiếp mới đến.
Tống Thanh Khanh từng tìm ta một lần: "Ngươi nói phụ thân ta bị làm sao vậy, thật sự không yêu mẫu thân ngươi nữa sao?"
"Xem ra bầu trời này, sắp đổi thay rồi."
"Ta thấy trong lòng ngươi cũng không dễ chịu gì đâu nhỉ, đau lòng cho mẫu thân ngươi?"
Đau lòng cho bà ta ư? Sao có thể.
Ta chỉ mong bà ta có thể đau đớn hơn nữa thì ta mới vui lòng.
---
Tống Thanh Khanh gần đây có chút kỳ lạ, không chỉ đối với Tống Hoài Chi không có sắc mặt tốt, mà thậm chí còn công khai khiến Tống Hoài Chi mất mặt.
Không chỉ vậy, trước đây nàng ta cảm thấy buồn chán nhưng không có nơi nào để đi mới đến viện của ta ngồi, tiện thể châm chọc mẫu thân ta.
Nhưng gần đây nàng ta thường xuyên chạy đến viện của ta.
Không nói lời nào cũng không có hành động gì.
Chỉ ngây người nhìn chăm chú vào những bông hướng dương mà ta trồng.
Thỉnh thoảng lại buột miệng nói ra một hai câu kỳ lạ: "Ngươi nói, nếu ngươi phát hiện người thân nhất của ngươi làm tổn thương một người thân khác của ngươi, ngươi sẽ làm gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!