Sau đó ta bị người ta ném thẳng vào phòng.
"Đại nương, bà làm gì đi chứ! Bộ dạng tôi thế này bà còn định bắt tôi tiếp khách sao, bà có lương tâm không đấy?"
"Tiểu bảo bối, nếu hôm nay cô tiếp đãi tốt vị khách này cho ta, về sau
cô muốn gì, đại nương đều mua cho cô, cô chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời
thôi".
Cái gì! Ta hận~~ Ta thật sự hận mà, lúc Diêm Vương không cho ta đầu
thai, ta cũng chưa hận đến như vậy, ta tin rằng nếu bây giờ trong tay ta có đao, nhất định sẽ chém chết bà ta. Nhưng so với đao thì thứ vô hình
có thể giết người chính là khuôn mặt ta.
Ta lập tức kéo khăn che xuống, định bụng sẽ chạy ra ngoài.
Nhưng lại bị túm được, đại nương này tuy nhắm mắt nhưng hành động chuẩn xác không hề chệch một li tát một cái rõ đau lên mặt ta "Bốp……" Năm
ngón tay lập tức hiện rõ ràng trên mặt, ta chỉ cảm thấy mặt mình nóng và hơi đau rát.
"Hừ, cô đúng là không biết xấu hổ, ta nói cho cô biết, hôm nay nhất
định cô phải tiếp vị khách này, nếu cô còn muốn dọa người ta bằng khuôn
mặt ấy, ta sẽ tắt nến đi hết, đến lúc đó trong phòng… hà hà, không ai có thể nhìn rõ khuôn mặt xấu xí này của cô, cho nên dù cô có mang khăn che hay không ta cũng không sợ."
Nói xong phủi áo đi ra.
Bên trong trở nên tối om, bây giờ rốt cuộc ta mới thấy thông cảm cho
nỗi thống khổ của phận đàn bà, không cam chịu thì biết làm thế nào bây
giờ, tuyệt vọng làm cho ta ngay cả dũng khí khóc cũng không có, khóc
cũng không biết làm thế nào.
Ta đứng lên, tìm trong căn phòng tối thui này xem có vũ khí nào có thể
phòng vệ mình hay không, nhưng lúc ta đang tìm thì cửa đã mở ra. Tiếp đo vang lên giọng nói "Hahaha… tiểu mỹ nhân, ta đến đây…"
"A! Ngươi đừng có qua đây, ngươi không biết ta là ai sao? Ta chính là
thiên hạ đệ nhất xấu nữ! Nếu ngươi muốn tới thì cũng đừng trách ta…"
Đối phương sau khi nghe được có vẻ như hơi sửng sốt một chút, ta nghĩ
hắn sẽ sợ hãi rồi từ bỏ, nhưng không ngờ hắn lại xông đến, không ngừng
chu cái miệng như heo kia về phía ta. "Đừng! Ngươi muốn chết hả, ta đã
nói ta là…"
"Nàng thì thế nào, haha! Lần trước bị nàng dọa cũng không ít nha, cũng
may hôm đó trời tối, ta nhìn không rõ, bằng không ta đã bị dọa cho chết
khiếp rồi, nhưng bây giờ ta chẳng nhìn thấy thì còn sợ gì nữa, ta muốn
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!