Chương 8: (Vô Đề)

Cứ như vậy bọn họ đều đi hết.

Chỉ còn lại ta trong phòng một mình, cảm giác thật cô độc..

"Trời ạ, tiểu bảo bối, Cô lợi hại quá!"

Tiểu bảo bối? Toàn thân ta lại nổi da gà "Đại nương, bà không bị sao đấy chứ?"

"Ta đâu có sao"

Không sao mà cứ gọi người ta bằng cái kiểu sởn da gà như vậy!

"Nhưng ta rất ngạc nhiên, cô xấu như thế nhưng lại biết hát, ta ở bên ngoài đều nghe thấy hết, hát hay thiệt đó nha!"

"Thì sao?" Linh cảm xấu của ta càng lúc càng trỗi dậy.

"Cho nên ta nghĩ ngày mai, cô lên đài biểu diễn tài hoa nhé, ta đang

nghĩ sẽ để cô thay thế Liễu Yến, trở thành con át chủ bài Dạ Xuân

các~~~ha ha~~~"

Biểu diễn tài hoa thì ta đây rất sung sướng, nâng ta lên làm ngôi sao

ta cũng rất vui vẻ đồng ý, nhưng ta không muốn tại cái nơi nguy hiểm như thế này đâu, thấy ánh mắt sáng như đèn pha của đại nương, ta tuyệt đối

có một dự cảm không lành. Bà ta đâu có để ta làm trò dễ dàng như vậy

được, nhất định là sẽ bắt ta bán thân, như vậy ta lại càng hạ quyết tâm

rời khỏi nơi này.

Tối hôm sau…

Quả nhiên ta bị bắt lên đài….

"Các vị khách quan, hôm nay Dạ Xuân các của chúng ta có một hoa khôi

mới, tên là Bạch Ngọc, bây giờ nàng sẽ biểu diễn ca khúc *Ngoạn hồng

trần*, hy vọng sẽ được mọi người ủng hộ."

Đại nương xuống phía dưới mang vẻ mặt tiếp đón.

Tiếng hát vang lên…ca khúc này là ta giành cả buổi sáng ngủ bù để tập

hát đó, bây giờ ta buồn ngủ quá à, rất muốn ngủ, hát nhanh lên một chút, nhanh nhanh rồi chạy khỏi đám người này.

Vũ công nhẹ nhàng múa theo nhịp, di chuyển xung quanh ta, cảm giác chân thực như ngôi sao trên tivi, nếu đây không phải thanh lâu thì có lẽ ta

đã vô cùng sung sướng rồi.

"Hồng trần thật nực cười

Si tình là thứ nhàm chán nhất

Tự cao tự đại cũng tốt, cuộc đời này tình ái có được bao nhiêu

Thầm muốn đổi nửa đời tiêu dao

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!