Cánh cửa định mệnh nhẹ nhàng mở ra.
Haizz, phật tổ bồ tát có linh thiêng hãy phù hộ cho ta.
"Long công tử, Yến nhi đến đây, haha~~~" Đưa ta vào trong phòng, sau đó đại nương lập tức rời khỏi.
Trong phòng có hai người, một người ngồi ở ghế bên cạnh bàn, còn người
kia ngồi ở ghế dài bên cạnh cửa sổ, nhìn ra ánh trăng sáng ngời bên
ngoài.
"Nàng chính là Liễu Yến?" Nam nhân mặc áo xanh thường ngồi bên cạnh bàn lên tiếng hỏi trước.
"Vâng, chính là tiểu nữ". Ta cuối đầu thi lễ theo điệu bộ của tiểu thư khuê các.
"Ngẩng đầu lên cho ta xem nào."
Ta khẩn trương quay đầu, chậm rãi ngẩng lên. Hắn! Sao hắn lại giống tên đã tông xe vào ta thế kia, rõ là ghét. Lập tức ánh mắt nhìn hắn của ta
trở nên hung dữ.
"Nàng… biết ta à?"
"Không, tiểu nữ không hề biết công tử."
"Thật ư? Vậy tại sao lại phải che mặt? Nữ tử chốn thanh lâu mà còn sợ
bị người ta nhìn thấy mặt à?" Lúc nói xong hắn còn lấy cây quạt ngả ngớn mơn trớn cái khăn che mặt của ta.
Tên này thật đáng ghét, ta đang nghĩ tới việc kéo khăn che mặt xuống để dọa hắn ngất thì: "Nếu như cô dám làm cho đại nhân của ta bỏ đi, ta sẽ
làm cho cô sống không bằng chết…" nhớ tới lời của đại nương cùng với
tiếng cười khủng bố của bà ta nên đành phải ngừng suy nghĩ đó lại, nhưng biết ứng phó ra sao đây…
"Nếu tiểu nữ đã được đưa đến trước mặt ngài thì muốn xem cũng không
vội~, giữ một chút thần bí chẳng phải sẽ hay hơn sao?" Mau nói được đi
nào, ngươi không nói ta khóc liền đó nha.
"Hahaha, được thôi."
Phù~~~ thở phào một hơi, nhưng không biết hắn vô tình hay cố ý mà cầm
cây quạt quạt lướt qua tấm lụa mỏng của ta. Sợ quá ta đành phải đứng
cách xa ra chỗ hắn.
"Haha… Yến nhi, sao đứng cách xa ta như vậy, mau tới đây nào, chẳng
phải hôm nay nàng tới để giúp ta vui vẻ ư? Sao cách xa vậy, làm thế là
không được nha… haha…"
"Ngài là Long công tử?"
"Đúng vậy… đến bây giờ vẫn còn chưa nhận ra à?… hahaha".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!