Ta cùng chạy với công chúa cho tới khi không còn nhìn thấy đám thị vệ kia nữa.
Cả hai đều há miệng thở dốc "Lần này thật lòng đa tạ công chúa đã ra
tay cứu giúp". Ta chắp tay theo kiểu cổ nhân cảm tạ công chúa, nhưng lúc nhìn thấy cả người nàng toàn lông chim thì…không thể nhịn được cười.
"Ha ha ha ha……"
"Ngươi ~! Ngươi lại còn dám cười nữa, nếu không phải vì cứu ngươi thì
việc gì ta phải biến thành như thế này?" Công chúa hờn dỗi trề môi ra.
"Phì…ngượng kia à, công chúa, nhưng nhìn thấy bề ngoài này của cô tôi thật không thể kiềm chế nối".
"Hừ!"
"Sao công chúa lại biến thành bộ dạng như vậy?"
"Còn không phải vì cứu ngươi ư? Ta nghe nói hoàng huynh biết ngươi giúp ta xông vào hậu cung lúc nửa đêm thì vô cùng tức giận, biết tin này ta
lập tức chạy đến, đúng lúc nhìn thấy ngươi đang bị truy đuổi bởi một đám thị vệ, cho nên mới nghĩ ra cách này đấy".
"Sao cô lại nghĩ ra cách dùng chim cứu tôi?" đây đúng là cách cứu người mang đến trận cười dữ dội từ trước tới nay không có, bọn thị vệ kia
nhất định là rất thảm, ha ha…công chúa này sao lại làm thế kia chứ?
"Vừa đúng lúc ta nhìn thấy một đàn chim, cho nên mới lợi dụng chúng đó chứ".
Lợi dụng chim cứu người! Ta thấy chắc chỉ có cô công chúa tinh quái này mới có khả năng nghĩ ra cách như thế. "Vậy bây giờ phải làm sao ạ? công chúa, tôi cũng không còn chỗ nào để đi, hơn nữa thị vệ lại đang truy
lùng khắp nơi".
"Không thành vấn đề, có công chúa ta ở đây thì ngươi lo cái gì, ta đã
nghĩ ra một nơi vô cùng thích hợp cho ngươi ẩn nấp rồi". Công chúa nói
tràn đầy tự tin, sau đó ra hiệu cho ta đi cùng nàng.
Nhưng ta vẫn cảm thấy rất lo lắng, công chúa có thể nghĩ ra cách dùng
chim cứu người, thì sẽ tìm được một nơi ẩn nấp an toàn chắc? Nhưng dù
sao cũng chẳng còn cách nào khác cả, đành phải đi theo nàng thôi.
Sự thật đã chứng minh suy nghĩ trong đầu ta không hề sai, phía trước là một đám…heo, "Công chúa" Ta bất đắc dĩ kêu lên "Đây là nơi an toàn mà
cô nói đó hả?" Ta run run chỉ vào đằng trước.
"Đúng thế." Công chúa sung sướng nói, rồi còn dùng ánh mắt ám chỉ "nhìn xem, bản công chúa ta thật thông minh có phải không?"
Ta lại nghĩ…đúng…chỉ số thông minh của cô đúng là chỉ có mấy con heo trước mặt này mới hiểu.
"Mau vào đi, trốn nhanh lên, ta cũng phải về đây, bằng không hoàng huynh lại nghi ngờ ta".
"Nhưng mà…" Vẻ mặt ta khổ sở "Chẳng lẽ thật sự tôi phải ở chung với bọn chúng sao? không còn nơi nào khác à?"
"Làm ơn đi, đây chính là nơi bản công chúa thấy tốt nhất rồi, ngươi
nghĩ xem, tuyệt đối hoàng huynh sẽ không nghĩ ngươi trốn ở đây đâu".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!