Tại nơi lãnh cung xuất hiện hai bóng đen.
"Công chúa, có nhất thiết phải mặc như vậy không ạ?" Ta nhìn mình mặc
đồ thái giám, còn công chúa lại mặc đồ đen từ trên xuống dưới, ở nhà của mình mà cũng cần phải giả dạng như vậy sao?
"Hừ… nói nhỏ thôi kẻo bị người ta phát hiện bây giờ."
Người ta phát hiện? Ta nhìn xung quanh chỉ thấy một màn đêm đen kịt,
lúc ta và công chúa vào cũng không hề thấy một tên thị vệ nào hết. Vậy
mà lại nói có khả năng bị phát hiện.
"Công chúa, hay là chúng ta trở về đi."
"Trở về?! Ngươi đùa à, đã đến đây thì ta nhất định phải vào trong xem
xem thế nào. Hay là ngươi sợ?" Vừa nói công chúa vừa chụp lấy tay ta cứ
như sợ ta chạy mất không bằng, chẳng biết là ai sợ đây.
"A…"
"Công chúa sao thế?"
"Có… có cái gì đó dưới chân ta, huhu."
Ta cúi đầu xuống nhìn "Ha ha… công chúa đừng sợ, chỉ là một con mèo nhỏ thôi mà." Ta cười ôm lấy con mèo đưa đến trước mặt công chúa cho nàng
nhìn rõ. Con mèo nhỏ này có lông trắng như tuyết, đôi mắt một bên màu
vàng còn một bên thì màu xanh, trong đêm tối phát ra một ánh sáng mờ ảo
kì bí. Chủ nhân của con mèo này là ai? Bỗng nhiên ta lại nghe thấy tiếng khóc trong giấc mơ kia.
"Ai đó?"
"A! Ngươi nói ai thế?"
"Công chúa, người không nghe thấy tiếng khóc à?"
"Tiếng khóc……a…. là Lý phi chăng…" Công chúa sợ tới mức hét to lên, càng nắm chặt lấy tay ta hơn nữa.
Tuy rằng ta cũng sợ nhưng còn có điều gì đó khiến ta tò mò hơn nên đánh bạo đi đến phía trước.
Từ từ mở cánh cửa của hậu cung ra.
"Két…" Cánh cửa chậm rãi mở ra.
"A… Là ma aa!" Công chúa buông tay ta, bỏ chạy ra ngoài.
Còn ta thì ôm đầu ngồi xổm xuống đất chờ cho tiếng kêu kia biến mất, bình tĩnh nhớ lại mọi chuyện.
Ta đứng dậy nhìn quanh căn phòng, bên trong kết đầy mạng nhện, mùi ẩm mốc bốc lên nồng nặc.
Ở trong phòng ta thấy rất nhiều nơi phát ra đốm sáng, ta chậm rãi bước
đến cúi người xuống nhặt lên thì hóa ra đó là long châu. Có cả thảy là
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!