Nhìn đến nơi ta lại thấy thất vọng, lại là một tên thái giám, còn là một lão thái giám mắt mù, phải nhờ một cậu nhóc dắt vào đây, chẳng lẽ ông ấy
lại là ân nhân cứu mạng của ta?
"A…Vi công công, ngọn gió nào mang ông tới đây thế?"
"Ha ha, …có gì đâu, ta cũng lâu rồi chưa tới tịnh phòng, cho nên…"
"Cho nên? Ông muốn tịnh thân cho hắn?"
Không phải chứ? Chẳng lẽ lại phái đến một tên tịnh thân cho ta? Ta cũng đâu có diễm phúc được nhiều người tranh nhau vậy? Đáng tiếc ta không
phải là đàn ông, không có cái kia cho các người cắt…
"Đúng vậy, cậu có ý kiến gì không?"
"Không……ta đâu dám có ý kiến gì, nhưng mà ông không nhìn thấy thì sao
mà tịnh thân cho hắn được, bằng không lại giống lần trước cắt nhầm ngón
tay của người ta…"
A! Để ông ta làm nguy hiểm quá, cắt nhầm ngón tay?
"Hừ…lần đó là ngoài ý muốn thôi".
"Ồ…ngoài ý muốn? Vậy đưa lên nhầm mũi người ta cũng là ngoài ý muốn?"
Mũi?…Tuy rằng quả thực ta rất xấu nhưng cũng không muốn bị hủy mặt đấy… trời ơi, mau mời một người khác tới cứu tôi đi…
"Đó là không cẩn thận gây sai lầm, lần này sẽ không đâu, tóm lại người
này sẽ do ta tịnh, cậu không nể mặt ta hử?" Ánh mắt lão thái giám đột
nhiên trở nên sắc bén, tuy rằng ông ta bị mù… cũng phải hỏi ý kiến của
ta chứ…
"Có chứ…. sao lại không giữ thể diện cho lão nhân gia được, tốt xấu gì
ông cũng vào cung lâu như vậy rồi, người này sẽ do ông tịnh ha, chúng ta đi thôi, tiểu ca ca, ngươi tự mà cầu phúc cho mình đi".
"Nè…Chớ có đi…. Đừng để tôi một mình ở trong này, tôi sợ…. mẹ…. ơi…. ba…."
Ta gào lên khóc rống. Ta không muốn thiếu ngón tay, thiếu mũi, ta muốn
đầy đủ cơ.
"Đừng có khóc nữa, đại nam nhân khóc như vậy còn ra thể thống gì nữa."
"Tôi không phải là đàn ông". Ông còn không cho ta khóc.
"Phản Thanh phục Minh"
"Phản cái gì thanh, phục cái gì minh cơ?"
"Cậu là người thiên địa hội?"
Ơ? "Các hạ là…?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!