Đàm Thụ dẫn Nghê Tễ bị thương đến nỗi không đi nổi tới phòng khám.
Đây là một nơi đắt đỏ có buồng điều trị, nghe nói chỉ cần nằm vào đó ngủ một giấc là thương tích khắp người sẽ được chữa lành hết.
Dù không hề muốn làm vậy song Đàm Thụ lại không thể mang một kẻ bầy hầy máu thịt tới gặp thầy được.
Thầy hắn là một lão già rất sĩ diện. Lão đang trên đà thăng tiến nên dốc toàn lực se sua đám quý tộc, bởi lẽ đó mà có yêu cầu rất cao về bề ngoài của bản thân cũng như những người xung quanh.
Bình thường tới gặp thầy, thậm chí Đàm Thụ còn phải cẩn thận lau sạch mấy hạt mưa bám trên vai.
Bác sĩ tiếp nhận ca bệnh trong phòng khám vừa trông thấy những vết thương đáng sợ của Nghê Tễ thì đâm hoảng, bắt đầu dông dài hồi lâu.
Ông ta còn khoe rằng chỉ có phòng khám của họ là có loại dung dịch điều trị mới nhất mà một đội tìm kiếm vừa mang về từ khu ô nhiễm số 5, có thể giúp bệnh nhân bị thương nặng đang nằm trong buồng điều trị chữa lành mọi vết thương.
– Cũng may đây là lính gác chứ nếu là người bình thường thì chắc chết 800 lần rồi.
Bác sĩ quan sát Nghê Tễ qua cửa sổ, chỉnh sửa các thông số trên bảng đồng hồ rồi tặc lưỡi liên tục, than rằng:
– Trên người cậu ta có nhiều vết thương cũ chưa được chữa trị đàng hoàng quá!
Trong căn phòng ông ta đang đứng có một buồng trị liệu đóng kín trông cũ rích, đã tu đi sửa lại nhiều lần. Nghê Tễ nằm trong đó, nhắm nghiền mắt, đeo mặt nạ bảo hộ, ngâm cả người trong dung dịch đặc biệt kia. Dung dịch sôi ùng ục, không ngừng sủi bọt, các thông số cơ thể nhanh chóng truyền tới bảng đồng hồ màu vàng.
– Mấy khớp xương này bị biến dạng rõ mồn một chứng tỏ chúng từng bị thương rất nghiêm trọng, đến lúc mưa dầm thì đau phải biết. Ngoài ra lá phổi đã bị ăn mòn do hít phải khí độc song hoàn toàn không được chữa trị tới nơi tới chốn. Ôi trời, chẳng biết cậu ta làm sao sống sót được, nếu giờ muốn chữa khỏi hẳn thì phải tiêu tốn không ít tiền của và thời gian đấy.
Bác sĩ quay sang hỏi Đàm Thụ đứng cạnh mình:
– Cậu có muốn thừa dịp này chữa hết mấy vết thương cũ nghiêm trọng không?
Khi cậu này dẫn bệnh nhân tới đây giữa lúc mưa to trông mặt mày có vẻ lo lắng sốt ruột lắm, hẳn hai người họ rất thân thiết.
– Cậu ta có nghe thấy chúng ta nói gì khi nằm trong đó không?
Đàm Thụ đáp lại một câu chẳng hề liên quan.
– Nghe á? Sức mấy mà nghe được.
Bác sĩ mỉm cười đáp:
– Đây là hàng thật mang từ khu di tích về rồi cố ý cải tạo nhằm điều trị cho lính gác mà. Bởi vậy mà hiệu quả cách âm thượng thừa, bảo đảm lính gác nằm trong đó có thể yên tâm điều trị. Dù có là lính gác cấp A thì cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào ở bên ngoài hết.
Thâm tâm Đàm Thụ thoáng trào dâng niềm hả hê khó tả. Thấy huyền thoại thời đi học giờ ra nông nỗi này, kém xa mình về mọi mặt, hắn gần như không khống chế nổi biểu cảm trên mặt mình nữa.
Tội nghiệp ghê chưa, sống nhọc nhằn kham khổ đến độ bình thường không có tiền vào nằm buồng điều trị luôn sao? Ngày xưa Nghê Tễ làm mếch lòng thầy mới bị điều tới trạm gác biên giới phía Bắc, chắc giờ cậu ta hối hận lắm nhỉ?
Bác sĩ vẫn lải nhải mãi:
– Cậu xem mấy vết thương cũ này đi, thừa dịp này chữa dứt điểm một lần là ổn thỏa nhất.
Gã đàn ông bên cạnh ngắt lời ông ta, dùng giọng rất khẽ đáp lạnh tanh:
– Câm miệng, ông đừng có chõ mũi vào việc của người khác.
Bác sĩ nhún vai, đành im lặng, hai người chỉnh thông số xong thì đi sang căn phòng kế bên.
Dù sao trong quá trình buồng điều trị chữa trị cho bệnh nhân, sau khi điều chỉnh thông số vận hành của máy xong sẽ không cần bất cứ sự can thiệp thủ công nào nữa, rất tiện lợi.
Ngoài chuyện giá hơi chát khiến hầu hết lính gác cấp thấp không chi trả nổi thì nó không còn khuyết điểm nào khác.
Sau khi tiếng bước chân biến mất, Nghê Tễ nằm trong buồng điều trị mở mắt ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!