Sau khi ra khỏi Cục quản lý quân nhân và tạm biệt Roy, Lâm Uyển bắt xe buýt về nhà.
Cô tựa vào cửa sổ xe, nghiêng đầu ngắm cảnh vật ngoài cửa sổ liên tục lùi dần về sau.
Trên cửa sổ thủy tinh phản chiếu một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, lạnh nhạt và chán nản.
Chiếc xe buýt có hình thù rất quái gở, trông như một con búp bê kỳ dị được chắp vá từ đủ loại vật liệu.
Nó rung lắc, gầm gừ suốt đường, phát ra đủ thứ tiếng ồn nặng nề khó nghe.
Ở thời đại này, trình độ khoa học kỹ thuật của nhân loại đã xuống cấp trầm trọng, hầu như toàn bộ linh kiện máy móc đều được đào bới từ di tích cổ. Hoàn chỉnh là bất khả thi, chắp nối vá víu mới là chuyện bình thường.
Mặt trời khuất cuối chân trời, trông như cái lòng đỏ trứng muối sắp tan chảy, nhuộm sắc đỏ cam nhàn nhạt khắp thủ đô cồng kềnh và rộng lớn.
Dù ở ngoại ô heo hút cũng có thể trông thấy tòa Tháp Trắng phía đằng xa.
Nó sừng sững giữa trung tâm thành phố, là biểu tượng của cả đế quốc.
Rặt một màu trắng xóa, cao chót vót chạm mây.
– Mẹ nhìn kìa, đó chính là Tháp Trắng.
Trên xe, một thằng bé phấn khích chỉ ra ngoài cửa sổ reo lên.
Nó mở cuốn sách tranh to đùng đang ôm trong lòng ra, bắt đầu so sánh với bức vẽ Tháp Trắng trong ấy.
– Mẹ ơi, trong sách nói mấy trăm năm trước, Tháp Trắng và Quốc vương đã cứu rỗi toàn nhân loại đấy.
Người mẹ ngồi cạnh thằng bé đưa tay xoa đầu nó một cái chiếu lệ.
Một bà mẹ mệt mỏi nào quan tâm gì tới Quốc vương và Tháp Trắng, mà chỉ lo lắng về bữa tối hôm nay và cuộc sống ngày mai.
– Trong sách nói ngày xưa mây trên trời có màu trắng, trắng y như màu đường trắng ấy.
– Trong sách nói ban đầu số lượng lính gác và hướng đạo ngang ngửa nhau, bọn họ luôn sát cánh bên nhau xông pha khắp chiến trường.
– Trong sách nói…
Giọng trẻ con non nớt không ngừng vang khắp xe.
Các hành khách trên xe đều nở nụ cười khoan dung.
Con nít hồn nhiên ngây thơ nên nói gì nghe cũng buồn cười hết.
Mây trên trời sao lại có màu trắng được? Ai cũng biết nếu mây không phải màu tím thì cũng là màu xanh lá cây.
Hướng đạo mảnh mai sao lại chiến đấu được? Nghĩ gì mà lạ đời thế không biết!
Dọc đường, xe buýt hết thả lại đón khách. Sau khi chạy rất lâu, cảnh vật hai bên đường chuyển dần từ những căn nhà lụp xụp làm bằng lều tranh vách đất hoặc gỗ sang kiểu nhà trông khang trang và sang trọng hơn.
Toà Tháp Trắng cũng trở nên to lớn và thiêng liêng hơn trong mắt mọi người, không thể phớt lờ nổi.
Tháp Trắng là trung tâm của thành phố này, càng gần phạm vi Tháp Trắng thì càng có nhiều người giàu và quý tộc sinh sống.
Lâm Uyển xuống xe ở đây rồi chầm chậm thả bước trên con đường sạch bong được lát đá ngay hàng thẳng lối.
Trời đã về khuya, đèn đường sáng lên lấp lánh, rọi xuống đám khách bộ hành lác đác trên phố.
Ở góc phố nọ, có một cặp vợ chồng cùng cô con gái nhỏ đang đứng canh bên sạp bán trái cây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!