Người lính gác cuối cùng được tìm thấy đã chết đứng.
Cơ thể sau khi chết của anh ta khác hẳn với người thường, trông nó to lớn gấp nhiều lần.
Giống như một loài sinh vật kỳ lạ có cơ thể chắp vá, hoặc một pho tượng dị dạng khổng lồ. Nói tóm lại là không giống con người chút nào.
Chỉ có nửa khuôn mặt mang vết sẹo là còn nguyên vẹn, vẫn giữ dáng vẻ cũ với đôi mắt cụp như đang bình tĩnh nhìn người chiến hữu đến muộn của mình.
Nghê Tễ đứng dưới bóng tòa tháp ấy, ngẩng lên nhìn khuôn mặt quen thuộc.
Đám đông ở thao trường cũng dõi mắt theo Nghê Tễ, cùng anh ngắm dáng vẻ cuối cùng của người lính kia.
Người lính gác này đã hóa điên.
Mọi người âm thầm tự nhủ như thế.
Người lính gác này, trong trận chiến cuối cùng, đã sử dụng năng lực quá mức, vượt qua ngưỡng anh ta chịu đựng được.
Qua ngưỡng ấy, lính gác sẽ không thể kiểm soát sức mạnh tinh thần, cuối cùng ý thức rơi xuống vực sâu, lâm vào trạng thái điên loạn hoàn toàn.
Trong thế giới điên loạn của anh ta, thể tinh thần và thể xác hòa làm một, rồi hoàn toàn biến thành một con quái vật.
Hoá điên là cơn ác mộng treo lơ lửng trên đầu mọi lính gác cấp thấp.
Mỗi lính gác đều như một nghệ sĩ nhảy nhót trên mũi dao, chẳng ai biết bao giờ mình sẽ sẩy chân.
Tạch một tiếng là cầu chì nổ.
Rồi cứ thế biến thành một con quái vật có hình thù kỳ dị.
Người lính gác hóa điên kia đã chết từ lâu.
Anh ta trông như một tòa tháp đen khổng lồ cụp mắt nhìn xuống, bao phủ đám đông đứng trước màn hình dưới bóng mình.
Trên thao trường vang lên vài tiếng khe khẽ.
Có tân binh yếu lòng khóc thầm.
Có vài người bắt đầu mắng chửi.
Và càng nhiều người rì rầm se sẽ, nghiêm túc thảo luận về nguyên nhân đội lính này chết thảm.
Thế giới trên màn hình vẫn im lìm.
Người đội trưởng kia yên lặng bẻ tay chiến hữu đã khuất ra, cầm lấy khẩu súng trong bàn tay ấy rồi nạp từng viên đạn vào.
Suốt cả quá trình, anh luôn trầm mặc không nói một lời.
Cầm súng, nạp đạn, lướt qua thi hài đồng đội, tiếp tục dấn bước.
Dưới chân người đồng chí quá cố của anh có khắc ba chữ bằng máu đỏ tươi:
"Nghiên cứu viên".
Màn hình lại sáng lên.
Xuất hiện ở rìa biên giới khu ô nhiễm, cách "cổng" ra chỉ vài trăm mét ngắn ngủi.
Gã nghiên cứu viên kia ôm chặt chiếc ba lô trong lòng, nhễ nhại mồ hôi đứng trước mặt Nghê Tễ, nở nụ cười giả lả hòng lấy lòng anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!