Chương 5: (Vô Đề)

Hóa ra những gì đang được trình chiếu là ký ức trong đầu Nghê Tễ.

Hướng đạo kia đã cưỡng chế xâm lấn thế giới tinh thần của gã tội phạm và đọc ký ức của anh, rồi dùng bản thân làm chất môi giới phát nó cho mọi người xem thông qua việc vận hành hệ thống vại não.

Nhưng hướng đạo có thể làm được một chuyện như thế sao?

Người xem không rõ lắm.

Hầu hết lính gác ở đây đều xuất thân từ tầng lớp dưới đáy xã hội.

Với bọn họ mà nói thì số hướng đạo ít ỏi được nuôi dưỡng trong Tháp Trắng chẳng khác gì những thứ chỉ xuất hiện trong ti

-vi và tạp chí.

Lúc trước họ luôn đinh ninh rằng đám hướng đạo quần là áo lượt kia chẳng qua chỉ là những đóa hoa tươi tô điểm cho sự phồn hoa của đế quốc.

Là những món đồ trang trí yếu ớt và ngoan ngoãn được nuôi dưỡng trong tháp ngà cao quý.

Nhưng giờ đây, hướng đạo trước mặt đã làm họ choáng váng.

Thậm chí họ còn thấy hơi ớn lạnh.

Khi nhìn gã tù nhân mặt mày trắng bệch, đang nhíu chặt mày trên đài cao.

Khi nhìn bàn tay trắng muốt nhỏ nhắn kia.

Rồi mường tượng ra cảnh bàn tay ấy ấn lên trán mình thì sẽ ra sao, tất cả mọi người đều bất giác rùng mình một cái.

Viên sĩ quan hành chính đứng trước cửa sổ cảm thấy khó tin, lẩm bẩm tự hỏi:

– Hướng đạo có thể làm được chuyện ấy ư?

Bà ta bắt đầu thấy hối hận khôn cùng.

Nếu biết con bé Lâm Uyển này mạnh đến mức có thể xâm lấn thế giới tinh thần của lính gác để phát trực tiếp ký ức thì bà ta quyết không để cô làm chuyện này trước bàn dân thiên hạ.

Dù sao có những thứ chẳng hay ho gì nếu bị chiếu lên.

Nhưng ngẫm lại thì chỉ cần tìm thấy ngọc sâu, hoàn thành nhiệm vụ mà cấp trên giao phó là đã tốt lắm rồi, lỡ gặp vài ba chi tiết không hoàn hảo cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng.

Đó là một viên ngọc sâu còn sống nguyên đấy.

Không phải là ngọc chết, cũng không chỉ đáng giá chút tiền trinh.

Ai mà ngờ trong khu ô nhiễm ấy lại có một báu vật quý giá như thế chứ.

Nghĩ đến đây, viên sĩ quan hành chính bỗng hớn hở hẳn lên. Bà ta giơ tay đẩy Roy ngồi cạnh trách:

– Sở nghiên cứu của các anh có một hướng đạo xuất sắc thế mà sao anh không chịu nói sớm hả?

Roy đáp trả bà ta bằng một ánh mắt khinh khi, như thể đang cười nhạo đám người ở Cục quản lý quân nhân chỉ rặt một lũ chưa trải sự đời, chỉ giỏi lo bóng sợ gió.

Nào ai biết rằng chính Roy cũng đang thầm lo sốt vó.

Bà trẻ này quả biết giấu tài thật, nên ông ta mới nhìn nhầm, đúng là khiến người ta không dám tin vào mắt mình.

Trên màn hình, người lính gác có cơ thể cường tráng đã tới ngồi xuống trước màn hình.

Cũng là ngồi xuống cạnh Nghê Tễ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!