Lâm Uyển từng xem một số cảnh đánh nhau trên phim.
Những trận chiến ấy luôn thiên biến vạn hoá rất đỗi tuyệt vời.
Hai bên không ngừng tung đòn, lúc mào đầu và trong quá trình còn phải dừng lại phát biểu chút cảm nghĩ về nhau.
Nhưng trên chiến trường thực sự, Lâm Uyển phát hiện mọi chuyện diễn biến rất nhanh.
Gần như ngay khi Nghê Tễ nói xong câu kia là cánh tay cô đã cảm nhận được cơn đau do bị dao rạch.
Lâm Uyển ôm lấy tay mình.
Bị thương rồi, đau quá!
Dù cho nơi đó hoàn toàn không có vết thương nào nhưng cảm giác trầy da chảy máu lại rõ mồn một.
Cơn đau xúc tu cảm nhận được đã truyền sang cô một cách nguyên vẹn.
Bây giờ cô đã biết Nghê Tễ không nói suông hòng dọa mình.
Nếu người lính gác kia vung dao chặt đứt một xúc tu thì cô cũng sẽ cảm nhận rõ cơn đau bị chặt mất một cánh tay.
Xúc tu đang quấn lấy cá voi sát thủ hơi nới lỏng ra vì đau đớn.
Con cá khổng lồ có thân hình trơn trượt nắm chuẩn thời cơ giãy giụa rồi bơi đi.
Vừa lấy lại tự do là anh đã lao thẳng tới chỗ Lâm Uyển với tốc độ nhanh đến không tưởng.
Cái đuôi cá săn chắc quẫy lên quất mạnh một cái khiến cơn sóng cả trờ tới chỗ cô.
Dù đang ở dưới biển song cơn sóng có sức mạnh khôn cùng này vẫn khiến người ta kinh hãi.
Nếu ai đó bị cái đuôi cọ phải với lực lớn như vậy thì chắc sẽ bay đầu ngay lập tức.
Lâm Uyển không biết nếu mình chết ở đây, chết trong biển tinh thần của Nghê Tễ thì thân xác bên ngoài sẽ ra sao.
Chưa có ai dạy cô chuyện này.
Nhưng có vẻ như cô thuộc về thế giới tinh thần từ thuở lọt lòng nên trong quá trình chiến đấu nguy hiểm tột cùng, cô nhanh chóng quen dần với mọi thứ.
Làn nước biển dào dạt quanh cô cất giấu vô vàn hạt bụi ký ức của người lính gác kia.
Chúng vô cùng nhỏ nhoi, chẳng qua chỉ là những hạt bụi rải rác trong biển khơi cuộn trào.
Nhưng lại bị Lâm Uyển nhạy bén nắm bắt được.
Cô túm lấy những hạt bụi đó để nhìn lén suy nghĩ người chiến sĩ kia thông qua chúng, nhờ đó mà phán đoán được chiêu tấn công của anh và tránh né những đòn hiểm đó trong gang tấc.
Một lực đánh khổng lồ sượt qua mặt Lâm Uyển, tuy cô tránh kịp lúc nhưng cơ thể lại bị cơn lốc mạnh mẽ cuốn văng ra xa.
Lâm Uyển lăn lộn trong biển một cách chật vật.
Trời đất quay cuồng không rõ đâu là trên đâu là dưới, khắp nơi đều tràn ngập những mảnh vụn lơ lửng hóa thành bong bóng ký ức.
Trong mỗi bong bóng đều có vô số khuôn mặt xa lạ.
Lâm Uyển ngoái đầu nhìn chúng trong lúc lăn lộn.
Dưới đáy biển tối tăm, có một đôi mắt màu tím nhạt rực sáng như hai ngọn lửa giá băng bùng cháy giữa lòng biển sâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!