Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt
| Xin vui lòng |
– Không nhặt lỗi/góp ý
– Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính
– Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG
_________________
Xin miếng còm tiếp lửa mấy bà ơi~ Lẹ đón con cá bự quay lại nào~
_________________
Lâm Uyển được đám Thẩm Phi đưa về đồn biên phòng Đông Tân. Ở đó cô được chào đón nhiệt liệt như mặt trăng được mọi vì sao vây quanh.
Đông Tân không có buồng điều trị, không phải đồn biên phòng nào cũng có thiết bị y tế công nghệ cao như vậy.
Chim Nhỏ tay hãy còn băng bó mà vẫn chạy một mạch xuống cầu thang, dùng bên tay lành lặn ôm chặt lấy Lâm Uyển.
– Uyển Uyển.
Chim Nhỏ vùi đầu vào vai Lâm Uyển. Lâm Uyển vỗ vỗ lưng cô ta, nhưng cô ta chẳng động cựa gì.
– Chị cứ tưởng chị cũng bỏ em lại đó rồi.
Giọng bé như muỗi kêu.
Từ hồi Chim Nhỏ còn bé xíu, mẹ và tất cả họ hàng lẫn bạn bè của cô ta đều mắc kẹt trong khu ô nhiễm kia.
Đây là một cái dằm vĩnh viễn tồn tại trong tim Chim Nhỏ.
Thấy cô ta cứ ôm rịt Lâm Uyển mãi, Thẩm Phi bèn ho lớn một tiếng nhắc Chim Nhỏ giữ ý, dù sao cô ta cũng là lính gác còn người ta là hướng đạo, thậm chí là hướng đạo của Tháp Trắng nữa.
Lâm Uyển đành phải hỏi:
– Chẳng phải em đã bình an trở về rồi sao?
Đến khi Chim Nhỏ chịu buông ra, Lâm Uyển phát hiện vai áo mình đã ướt một mảng.
Mảng nước nhỏ chẳng gây đau ngứa vốn không đáng nhắc đến, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến Lâm Uyển thấy vai mình nặng trình trịch.
Đi được vài bước, cô cúi đầu nhìn xuống vai mình, đoạn đi thêm vài bước, lại nhìn lần nữa.
Nếu mình thực sự chết trong đó thì chắc chị ấy còn khóc thê thảm hơn nhỉ?
Lỡ mình chết thì chắc trên đời vẫn có người thấy đau buồn và khóc thương mình, có khi không chỉ một người mà đến vài người cũng nên.
Nghĩ tới cảnh tượng đó, chẳng hiểu sao Lâm Uyển tự dưng thấy vui lạ, và khóe môi nhỏ vô thức nhoẻn lên.
Thấy Lâm Uyển vui vẻ, không trưng bản mặt lạnh lùng như trước nữa, Thẩm Phi bèn mời cô đến nhà anh ăn tối.
– Cũng không thịnh soạn gì đâu, ngay cả bữa tiệc gia đình cũng không tính, chẳng qua mọi người tụ tập ăn bữa cơm với nhau thôi, bọn này hay đến chơi nhà anh luôn ấy mà.
Tuy Thẩm Phi là đồn trưởng đồn biên phòng Đông Tân, nhưng nhà anh ta chẳng rộng rãi gì cho cam, chỉ cần vài lính gác đô con chen chúc trong phòng khách là chẳng còn chỗ để xoay người nữa, đến phòng bếp nhà Lâm Uyển còn to hơn gian phòng khách này nhiều.
Nhưng Lâm Uyển lại thấy chen chúc kiểu này cũng vui, hình như còn thoải mái hơn ở trong căn nhà trống trải của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!