Chương 38: (Vô Đề)

Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt

| Xin vui lòng |

– Không nhặt lỗi/góp ý

– Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính

– Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG

_________________

Lâm Uyển có một giấc mơ hoang đường. Cảnh trong mơ rất đẹp, đẹp như truyện cổ tích cô từng đọc thuở nhỏ.

Tuy bây giờ cô không còn nhớ hồi nhỏ mình từng đọc mấy cuốn truyện đó hay chưa, nhưng trong căn nhà thuộc về cô giờ vẫn còn rất nhiều truyện tranh về công chúa, hoàng tử, hiệp sĩ và con rồng hung ác.

Những cuốn truyện tranh đầy màu sắc cùng vô số búp bê và chuông gió tràn ngập ngôi nhà.

Lúc ngủ trong căn nhà đó, cô luôn có cảm giác hẳn là hồi nhỏ mình cũng là một cô bé được yêu thương.

Trong giấc chiêm bao, Lâm Uyển thấy có trời xanh và biển rộng, không ngờ những đám mây trên trời lại trắng muốt như kẹo bông gòn trắng.

Trên bãi cát vàng ươm bên bờ biển có một tiên cá đang nằm đó.

Lâm Uyển tự nhủ mình biết câu chuyện này. Nàng tiên cá đã đổi cái đuôi lấy đôi chân, chịu đựng muôn vàn đau đớn đi lên bờ để đến gần vị hoàng tử kia, song rốt cuộc nàng lại không có một kết cục tốt đẹp. Người nàng đem lòng yêu đã chạy theo một nàng công chúa khác, để rồi nàng tiên cá tan thành bọt biển một cách bi thảm.

Khi đến gần hơn, Lâm Uyển mới nhận ra đó không phải là nàng tiên cá.

Hình hài đang nằm trên bãi cát đưa lưng về phía cô trông rất quen với đường cong mềm mại chạy dọc từ bờ vai hoàn hảo xuống dưới, rồi đột nhiên thắt lại ở một hông.

Tấm lưng lấm lem cát vàng chằng chịt đầy vết sẹo lớn nhỏ trông không hề xấu xí mà trái lại còn tràn ngập vẻ đẹp hoang dã.

Lâm Uyển lục lọi trong đầu, tìm được một từ thích hợp để miêu tả, ấy là gợi cảm.

Cô bắt đầu bội phục bản thân vì đã có thể dùng những từ vựng phức tạp một cách chính xác như thế.

Lâm Uyển ngơ ngác phát hiện tay mình cũng đặt lên vai người nọ như lần trước. Trên đó có một vết sẹo rất dài, chạy chéo xuống và lướt qua phần xương bả vai nhô lên.

Khi ngón tay cô chạm vào nơi đó, người nằm trên bờ cát run lên se sẽ.

Lâm Uyển không lật anh lại như lần trước.

Trong giấc mơ, cô nhận ra đây là ai, nhưng lần này anh không phải sắp chết mà đang sống sờ sờ trước mặt cô.

Anh là một chiến binh mạnh mẽ, dũng cảm không ngại gian nguy và có một trái tim dịu dàng. Dù thấy anh đang trần truồng, Lâm Uyển cũng tự nhắc nhở mình phải tôn trọng anh.

– Anh đau quá!

Người nọ đưa lưng về phía cô, nhỏ giọng than. Anh không ngoái đầu lại nên cô không thể nhìn thấy rõ mặt anh.

– Đau quá, đau quá, đau quá! 

Anh cứ lặp đi lặp lại mãi.

Hai chân anh ngâm dưới biển, phần bắp chân bị thương nghiêm trọng gần như lòi cả xương trông rất đáng sợ.

Lâm Uyển vô thức đưa tay cầm mắt cá chân Nghê Tễ lên, khẽ vuốt ve vết thương trên ấy.

– Đau quá, đau quá!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!