Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt
| Xin vui lòng |
– Không nhặt lỗi/góp ý
– Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính
– Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG
_________________
Lâm Uyển không biết mình đã rơi bao lâu, cảm giác mất trọng lực rất dữ dội.
Nhớ lại lời dặn của lính gác, cô dùng hai bàn tay và đế giày cạ vào thành ống, cố hết sức tăng tối đa sức ma sát để kiểm soát tốc độ rơi của mình.
Sau đó, đế giày bắt đầu nóng lên, thậm chí Lâm Uyển còn nghi ngờ chúng sẽ bốc cháy. May mà đôi găng tay có chất lượng rất tốt, dù lòng bàn tay cô đau đớn vì ma sát nhưng đến tận lúc ra ngoài, đôi găng tay vẫn không hề bị rách, nhờ đó mà tay cô cũng được bảo vệ.
Lâm Uyển lăn ra từ một bụi cỏ khiến vô số côn trùng đêm giật mình.
Xa xa vang tiếng ếch kêu từng hồi một, đám côn trùng đêm gần đó bay lên, quanh cô chất vài cái túi rác lớn nhỏ đủ cỡ.
Lâm Uyển sờ bãi cỏ dưới mông, thấy đó là những phiến lá mềm mại và tươi mới thay vì thủy tinh trong suốt màu ngọc lục bảo.
Cô đã ra ngoài thành công, đã trốn thoát khỏi cung điện ma quái lạnh lẽo kia.
Sau một thoáng ngây người, cô bò tới chỗ miệng ống nghe ngóng nhưng trong đó chỉ có vài tiếng nổ vô nghĩa, cô không thể nghe thấy bất cứ âm thanh cụ thể nào. Trong miệng ống tối đen như mực, không thể thấy được chuyện gì đang xảy ra bên trên.
Lâm Uyển biết mình đã lực bất tòng tâm vì không thể nào leo ngược lên trên qua đường ống dốc đứng này.
Cô biết quyết định của Nghê Tễ là lý trí, chính xác và hợp logic.
So với hai người cùng chết trong đường ống, chắc chắn sẽ hợp lý hơn nếu một trong hai trốn thoát trước.
Lâm Uyển luôn biết mình là một người bị thiếu hụt cảm xúc, mọi hành động của cô đều được thúc đẩy bởi suy nghĩ logic.
Nếu đã không làm được gì thì tất nhiên không nên nghĩ ngợi thêm nữa.
"Bé Cá vẫn còn ở trên đó."
"Bộ tụi mình mặc kệ nó thiệt hả?"
"Bé Cá sẽ bị ăn hiếp cho coi."
"Chắc chắn nó sẽ bị ăn hiếp thậm tệ."
"Nó mềm vậy nên dễ bị ăn hiếp lắm."
Lâm Uyển phớt lờ mấy câu lảm nhảm của bọn xúc tu. Cô đứng dậy, nhìn lên trời, bắt đầu đi về phương xa.
Bầu trời vẫn là rực rỡ đầy sao, dường như nơi này vĩnh viễn sẽ không bao giờ tối.
Dù là "Ban ngày" hay "Ban đêm", thời gian ở đây như bị đóng băng, mãi mãi không trôi đi.
"Có lẽ lính gác kia không thoát được." Cô suy đoán khi lội qua một con suối nhỏ. "Anh sẽ kẹt lại đây mãi mãi."
Một ít nước thấm vào trong giày, vừa lạnh vừa dính khiến cô thấy khó chịu.
Lâm Uyển lục ba lô, sờ trúng mảnh giấy đỏ lúc trước cô nhét vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!