Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt
| Xin vui lòng |
– Không nhặt lỗi/góp ý
– Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính
– Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG
_________________
Lâm Uyển lại chỗ tòa nhà trắng kia, tới gần mới thấy nó cao đến mức nào.
Cô đứng dưới chân tường ngẩng đầu nhìn lên nhưng gần như không thể thấy nóc nhà.
Sao trời ở đây còn lấp lánh hơn, những đốm màu trên trời xoay chầm chậm, tụ thành các vòng xoáy li ti.
Dưới bầu trời đầy sao, bức tường trắng loáng như làm bằng sứ mang cảm giác hơi thánh khiết và trang nghiêm.
Con mèo nhỏ luôn ngoan ngoãn nép vào lòng Lâm Uyển sợ hãi thứ gì đó trong tòa nhà này. Nó xù lông, bắt đầu giãy giụa điên cuồng.
Lâm Uyển bèn thả nó xuống cho nó tự đi.
Bốn bề xung quanh rất yên tĩnh, không có bất cứ sinh vật vào. Thể tinh thần của Lâm Uyển đi thăm dò, phát hiện bức tường trước mặt chặn cô lại.
Lần đầu tiên Lâm Uyển có cảm giác đó.
Nó giống như một tấm chắn có thể chặn thể tinh thần lại. Ấy không phải là một tấm khiên cứng, mà là vũng keo sền sệt làm bọn xúc tu sa lầy, chẳng những di chuyển rất khó khăn mà nhận thức cũng trở nên hỗn loạn.
Nhưng Lâm Uyển vẫn lờ mờ biết trong kia có một thể tinh thần to lớn, lớn đến mức khổng lồ.
Có vẻ thứ sống trong tòa nhà này đã phát hiện ra sự thăm dò của Lâm Uyển, nó thoáng phấn khích sau tấm chắn dày.
Lâm Uyển vươn tay khẽ chạm vào bức tường trắng như sứ để gửi lời chào.
Trên tường có một cánh cổng đóng kín, bên trên khắc nhiều bức tranh cổ.
Đó là những bức bích hoạ về biển cả với những nét cong đơn giản để tả biển, con tàu, quái vật và thần linh. Bức tranh kể lại câu chuyện thần bí xảy ra trên biển thời xa xưa.
Nhưng ổ khóa trên cánh cửa lại là loại khóa cảm ứng tân tiến.
Lâm Uyển lấy hình tròn Nghê Tễ đưa cho cô ra, khẽ chạm vào vị trí ổ khóa.
Cánh cửa trắng khẽ kêu bíp, rồi từ từ mở ra, hé lộ thế giới tăm tối bên trong.
Bọn xúc tu chen nhau đi vào, xưa nay chúng rất to gan, không biết sợ là gì.
Lâm Uyển cũng không sợ. Cô đưa tay đẩy cánh cửa nặng nề ra, chậm rãi đi vào trong bóng tối bí ẩn.
Phía sau cánh cửa có một cầu thang từ từ kéo dài lên trên, Lâm Uyển vịn vách tường lạnh lẽo, bước lên bậc thang.
Cô chợt cảm thấy nơi này khá giống Tháp Trắng, vì trong Tháp Trắng cũng có vô số cầu thang so le và bao quanh, nối nhau kéo dài vô tận đến đỉnh tháp như thế này.
Có điều Tháp Trắng to hơn, bao phủ một vùng rộng lớn, gần như chưa từng có ai đi lên đỉnh tháp.
Phải mất một lúc men theo cầu thang đi lên, Lâm Uyển mới thấy chút ánh sáng.
Mái vòm được làm bằng kính đón lấy ánh sao trên cao rọi xuống mái nhà, tạo ra khung cảnh mờ ảo bên trong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!