Chương 31: (Vô Đề)

Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt

| Xin vui lòng |

– Không nhặt lỗi/góp ý

– Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính

– Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG

_________________

Lâm Uyển phát hiện càng đi sâu vào khu ô nhiễm thì bọn quái vật càng trở nên bình thường.

Không phải là bình thường về ngoại hình mà là tinh thần bọn chúng có xu hướng ổn định và trưởng thành một cách lạ thường. Ổn định đồng nghĩa với có khả năng suy nghĩ logic và phản tư tốt hơn. Điều này buộc Lâm Uyển phải thận trọng hơn.

Cuộc sống của bọn quái vật ở đây cũng rất trật tự, như thể chúng đang sống trong thế giới này theo một cách thức đặc biệt thuộc về riêng chúng.

Thậm chí Lâm Uyển còn cảm thấy sống ở đây cũng không tệ lắm.

Một con méo đi tới chỗ Lâm Uyển.

Gã mang thân hình đàn ông rất chuẩn và hoàn hảo, mặc bộ âu phục được may vừa người.

Nhưng cái đầu lại có hình kim tự tháp làm bằng kim loại mảnh và cao, làn da người và phần kim loại rỉ sét hoà vào nhau nơi cổ.

Trên đỉnh kim tự tháp nhọn hoắc có một con mắt ngoại cỡ đang mở thao láo. Con mắt kia hấp háy, nhìn xuống Lâm Uyển đang ngồi ven đường.

– Sao trông cô hơi khác bọn tôi nhỉ?

– Đâu có, ông nhìn nhầm rồi, chúng ta giống nhau y chang mà.

Lâm Uyển đáp chắc nịch và tỉnh bơ.

Dọc đường đi, cô đã tìm ra phương thức đối phó với chúng.

Thể tinh thần xúc tu lặng lẽ lẻn ra ngoài kết nối với não bộ của bọn méo, xâm lấn thế giới tinh thần chúng.

Tuy cái đầu hình kim tự tháp của gã này trông rất quái lạ nhưng bên trong lại có tư duy và cảm xúc, hễ có mấy thứ này thì có thể giao tiếp và ngấm ngầm tác động.

Mặt gã méo lộ vẻ hoang mang, dường như gã nhìn thấy Lâm Uyển cũng có chiếc đầu hình kim tự tháp không khác gì mình.

Gã chớp con mắt độc nhất, nhanh chóng mỉm cười nói:

– Mong cô đây lượng thứ, tôi đã nhìn nhầm rồi.

– Xin hỏi vì sao cô lại ngồi đây? Cô có cần giúp gì không?

Con mắt ngoại cỡ duy nhất trên đỉnh kim tự tháp ánh vẻ dịu dàng.

– Không có gì, tôi chỉ thấy hơi đói.

Lâm Uyển trả lời.

Cô rất có kinh nghiệm trà trộn vào đám đông, dù là loài người hay loài méo thì cũng như nhau.

Càng thản nhiên và tùy ý thì càng khiến đối phương buông lỏng cảnh giác và khó lòng để ý tới điểm khác biệt của mình.

Cô đã vào khu ô nhiễm số 5 ngót hai mươi tiếng đồng hồ mà chỉ ăn một lát bánh bé Mục nướng, trong khi đó lại phải chạy ngược chạy xuôi và sử dụng tinh thần lực hết công suất thành thử ra thấy đói khá nhanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!