Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt
| Xin vui lòng |
– Không nhặt lỗi/góp ý
– Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính
– Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG
_________________
Đám lính gác đến từ kinh đô Đế quốc cõng những người bị thương lên chỗ cao hơn.
Thật ra bọn họ cũng không hiểu lắm vì sao Nghê Tễ lại yêu cầu bọn họ mang theo gánh nặng này.
Với một thằng bé ở xứ chó ăn đá gà ăn sỏi thì 50 đồng đế quốc to thật, nhưng với lính gác ăn lương biên chế ở kinh đô đế quốc thì chẳng là gì cả.
Nếu Nghê Tễ không ra lệnh thì bọn họ không đời nào vì vài cắc bạc ấy mà cõng mấy cục nợ không quen biết ở một nơi nguy hiểm như thế này.
Tuy mới đi một quãng ngắn ngủi nhưng ai nấy trong bọn đều đã tin phục người đội trưởng mới, sẵn sàng phục tùng sự sắp xếp của anh và không dám làm trái lệnh anh.
Nghê Tễ chẳng những là một lính gác mạnh mẽ mà còn là một đội trưởng giàu kinh nghiệm, có chiến lược và đầy trách nhiệm. Nhờ sự chỉ huy chính xác và bình tĩnh của Nghê Tễ mà cả đội mới có thể thoát khỏi nguy hiểm một cách an toàn trong nhiều lần chạm trán đàn méo.
Đây là tố chất được tôi luyện qua mấy trăm lần ra vào khu ô nhiễm, là thứ mà phòng huấn luyện trong Học viện lính gác không đời nào đào tạo nổi, khiến ai ai cũng phải ngả mũ thán phục.
Thành thật mà nói, nếu bọn họ không có Nghê Tễ chỉ huy mà rong ruổi trong khu ô nhiễm vào "ban đêm" thì chưa chắc tình hình thương vong của cả đội đã khá hơn đám lính gác Đông Tân, chí ít là không thể nào lành lặn như bây giờ được.
Đám lính gác đi rất nhanh. Cả đoàn đội mưa cõng những người bị thương đi, nhanh chóng tìm thấy một chỗ tránh mưa ở trên cao.
Đó là một ngôi nhà bằng đá có ba bức tường và một mái hiên nhô ra nên không bị mưa tạt, hơn nữa có tầm nhìn tốt, rất hợp làm nơi trú ẩn.
Mọi người nhóm lửa trong căn nhà đá rồi vây quanh đống lửa hong quần áo, đun nước ấm và hâm đồ ăn. Sau một ngày chiến đấu, cuối cùng họ cũng được thư giãn giây lát. Đám lính gác ngồi quanh đống lửa trò chuyện khe khẽ với nhau.
Còn Nghê Tễ ngồi một mình dưới mái hiên, cách xa đống lửa náo nhiệt kia. Anh dựa thân hình cao gầy vào cánh cửa, trông ra mặt biển huyền ảo trong cơn mưa lớn.
Tống Nguyên Tư đưa đồ ăn cho Nghê Tễ và mời anh vào ăn chung với mọi người. Anh lịch sự nhận đồ ăn và xua tay từ chối tham gia cùng họ, tiếp tục ngồi một mình.
– Các cậu cứ ăn đi, anh đang dở phiên gác.
Tống Nguyên Tư đành quay lại chỗ ngồi. Dưới màn mưa, bóng dáng Nghê Tễ trông gầy gò lạ thường. Bộ chiến phục bó sát ôm khít vòng eo thon săn chắc, phần xương bả vai sau lưng hơi gồ lên dưới lớp áo. Anh im lặng ngồi ngoài cửa trong màn đêm mịt mùng như muốn tan vào bóng tối.
Tống Nguyên Tư thấy giờ anh trông thật cô độc.
Cậu ta hết lòng ngưỡng mộ Nghê Tễ nên rất muốn làm thân với anh. Nhưng kể từ khi Nghê Tễ trở về, cậu ta luôn cảm nhận rõ ràng sự xa cách của anh. Không phải với mỗi cậu ta mà với tất cả mọi người, anh đều chỉ giữ thái độ lịch sự ngoài mặt.
Như thể anh không muốn bất cứ kẻ nào tới gần mình, hoặc không muốn mình có điều vướng bận.
Địa hình ở đây rất cao, có thể thấy rõ bờ biển cách đó không xa. Lũ méo say ngủ vào "Ban ngày" đã tỉnh lại vào "Ban đêm", đang kéo nhau bò ra khỏi biển, chúng sáng lập lòe như những vong hồn, xếp thành hàng đi về nơi từng là nhà chúng.
Nhìn từ đây, cả thế giới như hòa làm một với vô số đốm đom đóm đang bay về phía những ngôi nhà sáng đèn.
Khu trung tâm là nơi sáng nhất, nhìn từ xa sẽ thấy những luồng sáng tụ lại và chảy thành một vòng xoáy khổng lồ.
Khu ô nhiễm số 5 có mấy trăm năm lịch sử, từng kinh qua vô số lần lan rộng, đã nuốt chửng một lượng lớn đất đai và sinh linh, bao phủ một khu vực rộng lớn.
Nhà cửa phần ngoài rìa chuộng lối kiến trúc một hai thập niên trước, nhưng phong cách kiến trúc từ từ thay đổi khi đi sâu vào trong. Ở khu trung tâm toàn là những tòa nhà cổ kính bề thế xen lẫn ánh đèn điện công nghệ cao.
Nơi ấy là di tích cổ, cũng là sào huyệt mà bọn méo đã cư ngụ hàng trăm năm qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!