_________________
Sáng sớm, Lâm Uyển đứng trước cửa sổ phòng đơn ký túc xá, cầm ly trà tráng men nghi ngút khói, ngắm cảnh phố xá bên ngoài.
Ký túc xá rất cũ kỹ, lớp sơn trên khung cửa chính và cửa sổ đều đã bong tróc, giường cũng là loại giường gỗ nhỏ. Nhưng rõ ràng căn phòng này đã được lau dọn sạch sẽ và thay mới hết nội thất, tầm nhìn cũng tốt, có thể trông thấy mặt biển bao la chìm trong màn sương phía xa.
Ly nước ấm này do đám lính gác mang cho cô ban sáng, còn lá trà do Chim Nhỏ đưa hôm qua, bảo đây là loại trà rừng mà cô ta cất công bay lên tận vách núi đá hái về.
Lúc cô còn sống trong Học viện thuộc Tháp Trắng, nước nóng luôn có sẵn cả ngày và hồng trà do quản gia pha là loại rất cao cấp.
Nhưng chẳng hiểu sao Lâm Uyển lại cảm thấy ly trà rừng nóng hổi mình đang cầm trên tay ngon hơn hẳn, có lẽ thứ hái từ vách núi đá khác biệt thật cũng nên.
Lâm Uyển lấy tay áo lau lớp sương đọng trên cửa kính, nhìn xuống dưới, thấy rất đông dân cư sống quanh đồn biên phòng. Những căn nhà tồi tàn rách nát dựng san sát nhau, xa xa có xây một vòng tường thành bao bọc những sinh linh ấy và toà tháp canh nhỏ bên trong.
Tuy vẫn còn sớm nhưng đường phố xung quanh đã náo nhiệt.
Một thằng bé mặc đồ rách tả tơi ôm khư khư ổ bánh mì trong ngực, chạy vọt ra khỏi tiệm bánh mì nhanh như thỏ. Bà chủ nhà cầm chổi dí theo, chửi bới suốt dọc đường.
"Đói khát, sợ hãi, tức giận."
Mấy lính gác đi ngang cửa sổ, chẳng biết anh chàng đằng trước đã nói gì làm Chim Nhỏ giận. Đôi cánh chim trắng oai phong lập tức xuất hiện, nữ lính gác dùng mặt người hình cắt phóng vút lên trời rồi hạ gục anh chàng kia chỉ với một chiêu, rồi dùng những chiếc vuốt cắt mạnh mẽ của bá chủ bầu trời ấn chặt cổ anh ta xuống đất.
– Anh đầu hàng, anh đầu hàng.
Nam lính gác bại trận quýnh đến độ lòi cả chiếc đuôi dài trông như đuôi thằn lằn ra, cứ đập đuôi bành bạch xuống đất, luôn miệng xin tha.
Trông có vẻ như bọn họ đang đánh nhau nhưng thật ra chỉ là đùa giỡn. Thỉnh thoảng loài người sẽ dùng những cách thức trái ngược để thể hiện tâm trạng của mình.
"Vui vẻ, thư giãn, sung sướng."
Buổi sáng sớm, bờ biển tràn nhập mùi vị nhân gian.
Đủ loại cảm xúc truyền lại.
Lâm Uyển đứng trên lầu, ngắm đường phố náo nhiệt qua lớp kính. Tuy cô nhìn thấy và hiểu hết những cảm xúc vui buồn hờn giận ấy nhưng thường hay cảm thấy mình mãi mãi chỉ là một người đứng trên lầu, xem mọi thứ qua lớp kính hệt như bây giờ.
Lâm Uyển đeo ba lô lên, giắt khẩu súng kiếm được trên phi thuyền bên hông, tiện thể kiểm tra đạn của mình. Khẩu tiểu liên Scorpion chỉ nặng khoảng 1.5 kí, cực kỳ phù hợp với hướng đạo vì không tạo quá nhiều gánh nặng.
Lúc ở trên phi thuyền, cô đã rút ra kết luận rằng kết hợp đòn tấn công tinh thần và vật lý với nhau mới là phương thức chiến đấu hợp lý nhất: hiệu quả cao, quy mô rộng, lại ít tốn sức.
Tuy thấy đáng tiếc nhưng Lâm Uyển cũng không còn cách nào khác, đâu phải lúc nào cô cũng vớ được một lính gác mạnh có thể phối hợp ăn ý với mình mọi lúc mọi nơi chứ.
Vậy nên tốt hơn hết là chủ động tự thân vận động.
Lâm Uyển cất kỹ vũ khí, đi xuống lầu, tới phòng bệnh thăm bệnh nhân ngày hôm qua.
Giờ vẫn còn sớm nên ánh đèn trong phòng bệnh rất mờ, loại tiếng ồn trắng đang bật trong phòng là tiếng lá xào xạc ở vùng thôn quê khi trời nổi gió.
Reichert nằm trên giường bệnh được chăm sóc rất chu đáo, mái tóc vàng rối bù đang được chải gọn, sắc mặt cũng khá hơn nhiều. Khóa miệng đã được tháo, sợi xích sắt buộc cổ cũng bị gỡ bỏ, chỉ trói tạm phần hông vì sợ anh ta bị thương.
Tuy thoạt trông Reichert vẫn còn rất yếu nhưng chí ít đã giống con người thay vì một con thú dữ sắp chết bị trói cứng trên giường bằng xích sắt.
Đúng lúc này, Reichert tỉnh lại. Mới đầu ánh mắt anh ta hơi mông lung, một lát sau mới định thần lại, yếu ớt nhìn Lâm Uyển đứng ngoài cửa sổ với chút ngơ ngác.
Đối mặt với người lính gác từng bị loài méo vấy bẩn tinh thần và vừa mới bị mình thô bạo phá hủy quá nửa thế giới tinh thần, Lâm Uyển thấy hơi lúng túng không biết nên làm gì.
Cô ra sức nhớ lại những hành vi của Thư Cảnh Đồng và Nicole rồi cố hết sức bắt chước họ.
Vẫy tay với lính gác trên giường bệnh, sau đó nở một nụ cười hiền từ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!