Để tránh gây hiểu lầm chuyện mình hay viết gọn "cá voi sát thủ" thành "cá voi" trong nhiều câu vì thiếu kiến thức, không biết cá voi sát thủ thuộc họ Cá heo đại dương thì mình xin giải thích với hai ý sau.
Một là trong nguyên tác, tác giả đã dùng (cá voi sát thủ) và (cá voi) chứ không đề cập gì đến (cá heo) hết.
Hai là cá voi sát thủ thuộc bộ Cá voi có răng, bộ này được chia nhỏ thành rất nhiều họ và chi nhỏ hơn. Khi chia chi tiết thì cá voi sát thủ mới thuộc họ Cá heo đại dương nên cách gọi tắt cá voi sát thủ là cá voi không có gì sai hết nha mọi người.
_________________
Tất cả mọi người trên phi thuyền đều nghe thấy tiếng kêu trong trẻo của cá voi ở đằng xa càng ngày càng đến gần.
Từ bầu trời xa, một con cá lớn bơi lại.
Lưng đen, vây dựng, có mảng đốm trắng xinh đẹp.
Lúc nó tới gần mới biết hoá ra đó không phải là loài cá thường mà là một con cá voi – một con cá voi sát thủ rất lớn.
Con cá voi sát thủ khổng lồ bơi xuyên qua đàn méo đen đặc như mây. Nó vung mạnh đuôi đánh bay tất cả quái vật chất đống trên nóc phi thuyền.
Cú vung như cơn lốc đó mạnh đến mức quét ngang dây cáp khiến chiếc phi thuyền chao đảo, rung lắc dữ dội vì sức gió do đuôi cá gây ra.
Những người còn sống sót cố gắng túm lấy mọi thứ xung quanh để trụ vững và giữ chặt đồng đội hôn mê. Trong cảnh trời đất quay cuồng đó, bọn họ ngước lên trông thấy chiếc bụng cá che kín trời đang lượn trên đầu.
Con cá voi này rất to, sừng sững như một chiến hạm, mang khí thế mạnh mẽ khiến người ta kiêng sợ.
– Là lính gác, đây là thể tinh thần của lính gác cấp cao.
– Trời ạ, to thế cơ à! Lính gác này có cấp bậc cao cỡ nào vậy?
– Là đội cứu viện, đội cứu viện tới rồi!
Là quân cứu viện sao? Hầu như tất cả những người còn sống trên phi thuyền đều đồng loạt hoan hô. Quả thực bọn họ không thể tin rằng Tháp Trắng lại phái quân cứu viện tới nhanh như thế.
Nhưng sao chỉ có một người?
Con cá to đen bóng dựng thẳng chiếc vây như ngọn kích lên, phía trước vây nó là một chiến sĩ.
Người nọ cầm vũ khí trên tay, giắt con dao găm bên hông, đứng vững vàng trên phần lưng cá bóng loáng. Dù nó đang lượn với tốc độ cực nhanh trên trời, anh vẫn đứng vững như bàn thạch.
Anh liếc xuống từ trên cao khi con cá voi bơi ngang phi thuyền với ánh mắt thờ ơ chẳng mấy nhiệt tình.
Ánh nắng màu cam ám lên đôi mày đang nhíu chặt cũng không thể làm khuôn mặt lạnh lùng kia ấm lên chút nào.
Nghê Tễ thấy hơi bực mình.
Thật ra anh vẫn không hiểu vì sao mình lại xông vào đây.
Vốn dĩ anh là một người không có tư cách, cũng không có thời gian lo mấy chuyện bao đồng kiểu này.
Có lẽ vì câu nói đáng ghét của Đàm Thụ, cũng có lẽ vì nghe người ta nhắc đến hai chữ "hướng đạo" nên nổi cơn xúc động, hoặc là vì lý do vớ vẩn nào đó mà chính anh cũng không rõ.
Tóm lại, đến khi anh tỉnh táo lại thì đã xông vào khu ô nhiễm mới hình thành này.
"Đã lỡ vào rồi thì đành phải lo vậy." Nghê Tễ nhìn chiếc phi thuyền đang chao đảo, nghĩ thầm.
Dầu gì mạng sống của toàn bộ người trên phi thuyền này cũng đáng giá hơn cái mạng giẻ rách của mình, nếu cứu được vài người thoát khỏi đây thì cũng không đến mức bị các anh em dưới suối vàng chê cười nếu chẳng may đi đời nhà ma.
Qua lỗ thủng trên chiếc phi thuyền bị tàn phá nghiêm trọng đang chao đảo kia, anh đột nhiên nhìn thấy người duy nhất đứng giữa mớ hỗn độn đó.
Con ngươi Nghê Tễ co lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!