Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt
Thật… Thật là quá đáng.
Trong biển sâu, thể tinh thần nửa người nửa cá nhắm mắt lại, dùng tay bịt chặt miệng, để mặc cả người chìm xuống.
Chiếc đuôi lộ xương vô thức run rẩy giữa đám bọt nước trôi nổi.
Dưới đáy biển, rặng san hô và tảo khổng lồ thi nhau dang tay đỡ lấy Nghê Tễ. Chúng an ủi anh, giấu anh vào một góc khuất an toàn.
Vừa rồi anh mới giết một kẻ thù, và tự tay bóp chết một sinh linh vô tội từng chịu nhiều đau khổ.
Biến căn phòng xa hoa kia thành chốn hỗn loạn đẫm máu.
Đến nay, người anh vẫn bừng bừng sát khí và trái tim vẫn nhuốm máu.
Ấy thế mà thoắt cái toàn thân anh đã rủn hết ra.
"Mình thực sự phải giết cô hướng đạo này!"
Nhưng câu nói của anh chẳng vương chút tức giận nào, khẽ khàng đến mức khó nghe thấy.
Nếu anh không bịt chặt miệng thì câu nói ấy đã bị đám xúc tu nghe thấy, thậm chí nếu liếm thử chúng sẽ phán rằng câu này ngọt đáo để.
Cô mới quá đáng làm sao, chẳng những gỡ khăn trùm đầu của anh, lột vớ anh, mà còn bò lung tung và quấn lấy anh từ mọi hướng.
Nghê Tễ cảm thấy thật nhục nhã. Một người lính còn chưa rời khỏi chiến trường đã bị người ta cuốn lấy dọc đường, thoăn thoắt lột sạch áo giáp và vũ khí, từ một con thú dữ xông pha trận mạc biến thành con cá bày trên bàn ăn.
Thể tinh thần của anh – người bạn đồng hành luôn trung thành của anh – nay đã đánh rơi liêm sỉ đâu mất.
Chẳng những nó rên lên đầy thoải mái mà còn toan vùng thoát khỏi sự kiểm soát của Nghê Tễ, bơi lên mặt biển, chiều theo bọn ranh đang tra tấn chủ nó.
Nhưng đúng là… dễ chịu quá đi mất.
Sau khi bị bọn ranh kỳ quái ướt át đó chạm vào, chẳng hiểu sao anh lại thấy thần kinh vốn đang căng thẳng tột độ thả lỏng hẳn.
Toàn bộ thể tinh thần như ngâm trong bể nước ấm.
Sợi dây đàn vẫn luôn căng chặt bấy lâu nay lỏng ra, cơn đau luôn cắn xé xương tủy giảm bớt, từng mảng cặn bã tích tụ dưới đáy biển bắt đầu tan biến.
Đây là hướng đạo ư?
Hóa ra hướng đạo là giống loài như thế sao?
Chả trách ai cũng khao khát có được một hướng đạo.
Nghê Tễ hiếm khi tiếp xúc với hướng đạo. Anh cực kỳ không thích bị những kẻ xa lạ yếu đuối kia chạm vào thế giới tinh thần của mình. Lúc còn ở Học viện lính gác, chỉ là duy nhất một lần là trong một tiết khai thông nhưng hướng đạo chịu trách nhiệm khai thông cho anh chưa kịp làm gì thì đã sợ đến mức ngất xỉu khi bước vào thế giới tinh thần của anh vốn là vùng biển mênh mông và suýt thì gặp chuyện không may.
Từ đó về sau, anh không tiếp xúc với hướng đạo nữa.
Ở biên giới phía Bắc lại càng không có hướng đạo nào chịu tới một nơi đói rét như vậy.
Dù đám lính gác trong đồn biên phòng sắp sửa hóa điên thì cũng chỉ còn cách đưa về thủ đô chữa trị. Nếu họ ráng sống được đến thủ đô thì mới có thể đến những phòng tư vấn đắt đỏ để được hướng đạo khai thông tâm lý, loại bỏ hết cảm xúc tiêu cực tồn đọng trong thế giới tinh thần.
Trên thực tế, vì hầu hết lính gác cấp thấp đều không thể chi trả chi phí đắt đỏ của phòng tư vấn nên chỉ biết trơ mắt nhìn bản thân từ từ mất khống chế, biến thành một con quái vật.
Còn chuyện tìm được một hướng đạo để làm bạn đời thì thôi đừng mơ là hơn.
Cho tới nay, Nghê Tễ cũng giống như đám anh em và binh lính của mình, đều dùng chất hướng đạo do đế quốc phát để cố gắng khống chế sự rối loạn tinh thần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!