Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt
_________________
– Chắc cậu buồn lắm đúng không?
Người đang nói chuyện với Lâm Uyển là một hướng đạo nam.
– Tội nghiệp cậu quá!
Cậu ta chấm chiếc khăn tay đắt tiền lên khóe mắt lau sạch những giọt lệ thương hại một cách duyên dáng.
– Tớ thực sự không dám tưởng tượng nếu tớ gặp phải chuyện này thì phải làm gì nữa.
Đây đã là người thứ năm trong ngày hôm nay.
Người thứ năm chạy tới trước mặt Lâm Uyển nói mấy câu kiểu thế này.
Lâm Uyển phát hiện cô còn chẳng nhớ nổi tên cậu hướng đạo này, có lẽ đây là một người bạn cùng lớp của cô trong Học viện hướng đạo ở Tháp Trắng.
Lâm Uyển rất muốn nghiêm túc hỏi lại cậu bạn vừa hỏi mình xem buồn bã và đau khổ là cảm giác gì.
Nhưng cô biết hỏi thế không ổn.
Cô là một hướng đạo mắc chứng khuyết thiếu cảm xúc, lại có trí nhớ kém. Lâu lắm rồi cô không cảm nhận được những cảm xúc bình thường của con người như đau khổ, phẫn nộ, buồn bã, vui vẻ, v.v…
Người khác sẽ không hiểu cho cô.
Chuyện duy nhất cô có thể làm là dốc sức giả bộ, cố gắng thể hiện cảm xúc nào đó một cách chính xác khi cần.
Vì thế, Lâm Uyển gật đầu phụ họa:
– Ừ, mình thực sự rất buồn.
Cuối cùng cậu hướng đạo kia cũng hài lòng đi khỏi đó, trả lại không gian yên tĩnh cho Lâm Uyển. Cô tiếp tục ngồi bên cửa sổ thả hồn lên tiên.
Có vẻ như bọn xúc tu rất phấn khích khi tới chỗ mới. Chúng ẩn nấp ở những chỗ không người lai vãng, không ngừng khám giá xung quanh. Những tiếng rì rầm của chúng liên tục vang vọng trong đầu Lâm Uyển.
Cô vừa nghe chúng nói sảng, vừa ngắm hoa súng phía xa trong hồ nhân tạo. Những bông hoa tím với nhiều sắc thái khác nhau đang chầm chậm khép cánh trong đêm.
…
Giang Dương Sóc đã thấy Lâm Uyển ngồi ven hồ như thế khi được đám bạn đứng chung nhắc và chỉ cho xem.
– Nhìn kìa, đó là vị hôn thê cũ của cậu.
Đứa bạn nọ cố ý nhấn nhá chữ "cũ" với vẻ giễu cợt.
– Xem cô ả mặc gì kìa, trông giống hướng đạo hay sao?
– Tớ biết ngay thể nào Giang Dương Sóc cũng đá ả mà. Nhà họ Giang là ở tầm nào, đâu phải là không tìm được hướng đạo có độ xứng đôi cao cho cậu ấy, mắc gì cậu ấy phải uất ức chiều ý con nhỏ nhạt nhẽo đó chứ.
Ngày xưa khi bọn này buông lời cợt nhả về Lâm Uyển, Giang Dương Sóc chẳng thấy sao cả bởi Lâm Uyển đúng là một hướng đạo lập dị chẳng ai ưa nổi.
Nhưng giờ đây khi đã chấm dứt với cô, chẳng hiểu sao hắn lại thấy mấy câu kiểu ấy nghe hơi chói tai.
Vị hôn thê cũ của hắn đang ngồi bên cửa sổ ven hồ, mặc một bộ váy dài màu đen trông rất đỗi lạnh lùng, không đeo bất cứ món trang sức nào, để mặt mộc, chỉ tô chút son đỏ trên môi.
Cô đưa bàn tay trắng như sứ lên chống cằm, ngắm cảnh hồ nước ngoài cửa sổ đến ngây người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!