Chương 10: (Vô Đề)

Tào Vân Vân dỗ cặp song sinh ngủ xong bèn sửa soạn trang điểm và thay lễ phục.

Lúc đi từ lầu hai xuống, cô ấy thấy Lâm Uyển đang ngồi bần thần trước cửa sổ, trông như đã lạc vào cõi tiên.

Thoạt trông có vẻ Lâm Uyển là một hướng đạo vừa hiền hòa vừa trầm tĩnh, có chăng hay thích ngây người hơi nhiều thôi.

Nhưng Tào Vân Vân lại ngờ ngợ rằng đó chẳng qua chỉ là lớp vỏ ngụy trang, là xác ngoài của Lâm Uyển, để cô gượng giống một sinh vật có khả năng tuân thủ "quy tắc" nơi này.

Nhưng con người sống ở đời ai mà chẳng có vỏ bọc, chỉ khác nhau ở chỗ dám phá vỏ xông ra hay không. Tào Vân Vân thầm nghĩ.

– Em kiếm đâu ra bộ lễ phục này mà trông chẳng vừa vặn gì thế hả?

Tào Vân Vân hỏi.

Bình thường Lâm Uyển toàn diện lễ phục trắng do Học viện phát, chắc hôm nay vì cô đi từ nhà nên mới đào được chiếc váy đen này ở xó xỉnh nào đó.

Cô ngồi bên bậu cửa sổ, tà váy đen rủ xuống như làn khói bất giác khiến tay chân cô trông thon dài hơn và tôn nước da trắng hẳn lên.

Hiềm nỗi thế lại trông quá sắc sảo, quá quạnh quẽ, chẳng giống kiểu trang phục một hướng đạo nên mặc gì cả.

– Chẳng biết nữa, em tìm thấy trong nhà, chắc là đồ của mẹ em.

Lâm Uyển đáp.

Xem kìa, con nhỏ này biết rõ phải mặc lễ phục đến dự tiệc song với cô mà nói thì chỉ cần kiếm được lễ phục tròng lên người là xong.

Còn chuyện quần áo có vừa không, có tôn lên khí chất dịu hiền của hướng đạo không thì cô chẳng buồn quan tâm.

– Trông hơi rộng, để chị sửa lại cho em.

Tào Vân Vân thở dài, lấy bọc kim chỉ ra bóp lại phần eo và vạt váy cho Lâm Uyển.

– Hình như mẹ em là lính gác nhỉ?

Tào Vân Vân khom xuống cắn mối chỉ, cô ấy có biết chút ít về gốc gác của Lâm Uyển.

– Vâng ạ.

Lâm Uyển khẽ vuốt làn váy, nói:

– Mẹ em cao lênh khênh nên chạy nhanh lắm. Bà ấy là một người rất mạnh mẽ.

Mấy hôm trước em còn chiêm bao thấy bà ấy đấy chị Vân Vân.

Sửa váy xong, Tào Vân Vân cầm tay Lâm Uyển, xoay người cô hai vòng.

Phần váy ngoài màu lông quạ phối cùng lớp trong sắc tro với phần tà váy chuyển màu dần trông vô cùng đơn giản, không gắn thêm bất cứ phụ kiện nào ngoài một hàng kim cương giả chạy dọc thắt lưng.

Lâm Uyển vốn đã lạnh lùng, giờ mặc bộ váy này trông càng rặt vẻ âm tỳ không vương bụi đời, như chực rời bỏ chốn hồng trần bất cứ lúc nào.

Tào Vân Vân bị choáng ngợp trước dáng vẻ của Lâm Uyển. Cô ấy lờ mờ phát hiện hoá ra hướng đạo cũng có thể đẹp loá mắt đến vậy.

Tào Vân Vân vội lắc đầu, cố vứt suy nghĩ ấy ra khỏi đầu.

Không không, thế này không phù hợp.

Tào Vân Vân tiện tay vấn tóc cho Lâm Uyển rồi lấy bộ đồ nghề trang điểm của mình ra.

Lâm Uyển nắm cổ tay cô ấy xin tha.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!