Chương 8: Thích Người Trẻ Tuổi

Biên tập: Min

Người của Trình Tĩnh Sâm làm việc rất nhanh nhẹn, nhanh chóng sắp xếp gia sư thỏa đáng, thậm chỉ thời khóa biểu các chương trình học cũng làm xong và giao lại cho Lâm Vị Quang, chật kín cả lịch.

Mà từ sau đêm hôm ấy, Lâm Vị Quang không còn nhìn thấy Trình Tĩnh Sâm nữa.

Không thấy được cảnh đẹp ý vui kia làm cô có chút tiếc nuối, nhưng nhàn rỗi quá, mỗi ngày chỉ có đọc sách rồi viết bài, ngày ngày thảnh thơi quá đà.

Thành phố A với Lâm Vị Quang mà nói là nơi đất khách quê người, không ai dẫn cô đi tham quan, thế là mỗi đêm cô lại xách theo ván trượt dạo quanh quãng trường chơi, nhờ đó mà quen được không ít bạn bè.

Trong đó có một cô gái tên Sở Nguyên, tính tình hào sảng cởi mở, hai người lại trạc tuổi nhau, Lâm Vị Quang mà rảnh rỗi là lại rủ cô ấy đi dạo phố, qua lại đôi lần cũng thân quen hơn.

Bạn nối khố của Sở Nguyên tên Trình Minh Dật, tướng mạo và tính cách tốt như nhau, cậu có một đôi mắt đào hoa vô cùng xinh đẹp, Lâm Vị Quang thấy rất quen nhưng lại không nhớ ra là giống ai.

Hai người này mà không cãi nhau là cứ như bị khó chịu vậy, nhất là Trình Minh Dật, chẳng bù cho gương mặt ấy, thường xuyên chọc cho Sở Nguyên tức đến giậm chân, nhưng Lâm Vị Quang lại thấy hai người rất thú vị, nên lần nào cũng hóng rất vui.

Mỗi ngày cứ thế trôi đi, ấy thế đã qua non nửa tháng.

Vào ngày cuối tuần, Lâm Vị Quang không có tiết học, thức nguyên đêm xem phim nên buồn ngủ muốn chết, thế là mơ màng nằm trên ghế sô pha ngủ ngon ơi là ngon.

Lúc Trình Tĩnh Sâm về đã là buổi chiều, vừa mới ra khỏi huyền quan đã thấy Lâm Vị Quang ngủ rất sâu giấc, tivi trong phòng khách vẫn đang mở, anh nhìn thoáng qua, lấy điều khiển tắt đi.

Lâm Vị Quang vẫn không tỉnh, nghe thấy tiếng động cũng chỉ lầm bầm hai tiếng rồi đổi sang một tư thế khác.

Cô ôm gối ôm cuộn mình lại, non nửa gương mặt vùi trong vải dệt mềm mại, ngủ đến là sâu, không hề có cảnh giác gì với sự tiếp cận của ngươi đàn ông.

Trình Tĩnh Sâm dịch lại cái mền bị cô đá văng ra, khẽ cúi đầu, lần đầu tiên nghiêm túc quan sát Lâm Vị Quang.

Đuôi mắt cô bé tinh xảo và xinh đẹp quá đỗi, không tìm ra chút tì vết nào, khi cười hay không thì khóe môi vẫn cong lên một độ rất tự nhiên, đôi môi đầy đặn tinh tế, đúng kiểu dáng mà ai gặp cũng mê.

Đánh giá khách quan thì không đến nỗi đẹp quá thể, nhưng bề ngoài con bé rất ổn, riêng điều này là không phủ nhận được.

Chiếc áo ngủ của cô rất thùng thình, lộ ra nửa đoạn eo nhỏ, da thịt mềm mại nhẵn mịn, dưới ánh sáng có chút bóng loáng lên, phải nói là làm cho vết sẹo trên ấy thật chói mắt.

Trình Tĩnh Sâm đứng trước sô pha nhìn một chập, không nói tiếng nào, rủ mi đánh giá vết thương cũ trên thắt lưng cô, cứ thấy chướng mắt thế nào ấy.

Lâm Vị Quang nửa tỉnh nửa mê cảm nhận ra được điều gì, lười biếng nhấc mí mắt lên, tầm nhìn đầy sương dời về hướng anh.

Cô gọi, "Chú Trình ạ?"

Có chăng là vì không tỉnh táo lắm, giọng cô bé khàn khàn mềm nhũn, vừa ngấy vừa ngọt, nom thật kỳ diệu.

Nghe vào tai mà muốn nhũn cả ra.

Trình Tĩnh Sâm không trả lời, giơ tay lên chỉ vào vết sẹo ấy, hỏi: "Sao lại có nó?"

Bấy giờ Lâm Vị Quang mới tỉnh táo lại, ý nghĩ không log

-in kịp, giảm xóc hai giây mới hiểu được anh đang chỉ cái gì.

Hãy còn buồn ngủ, nhưng cô vẫn cong môi lên, "Chú đau lòng à?"

Trình Tĩnh Sâm biết cô đang nói nhảm, cũng lười đáp lại.

Nhưng giây tiếp theo, nhóc con lại túm lấy tay anh đặt lên vết thương, khẽ khàng nói: "Không sao hết, vết thương cũ thôi, đã hết đau từ lâu rồi."

Cảm xúc mềm mịn trơn nhẵn dưới đầu ngón tay làm cho lòng ai trong nháy mắt chỉ muốn dời tay đến một nơi bất kính nào đấy, Trình Tĩnh Sâm nheo hai mắt, vô cảm nhìn cô.

Sau đấy, anh thong dong thả vạt áo cô ra, tri kỉ đắp lại mền cho cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!