Chương 61: Vợ Chưa Cưới Của Tôi

|Xin vui lòng|

-Không bình luận phi ngôn ngữ

-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả

-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor

-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện

Biên tập: Min

Bữa tiệc đi vào phần sau thì đã không còn sớm nữa, Lâm Vị Quang quẹt thẻ tính tiền, hôm nay mọi người đều chơi tới bến, từng người dẹp đường về phủ hết.

Lâm Vị Quang tìm người lái thay, Tạ Đinh có người đến đón, tài xế lái thuê còn chưa đến, cô bèn ngồi đợi một chập, thấy Tạ Đinh lấy một hộp thuốc móc ra một điếu, giơ tay lên chắn gió bật lửa.

Lâm Vị Quang nhìn cô ấy, hếch cằm bảo": "Còn hút thuốc à?"

"Ít hơn trước kia nhiều rồi." Tạ Đinh cất bật lửa đi, híp mắt, "Có người cùng tớ cai thuốc, bây giờ chỉ thỉnh thoảng buồn miệng mới hút vài điếu."

Năm Lâm Vị Quang vào đại học là lúc gánh nặng trên vai nặng nhất, cũng từng có thời gian chạm vào thuốc, chỉ là không nghiện, sau này về nước, chỉ những lúc áp lực mới nhớ đến cái xấu này.

Nghĩ thế, Trình Tĩnh Sâm trước kia cũng có hút, chỉ là sau khi hai người gặp lại, bản thân chưa từng ngửi thấy mùi thuốc xuất hiện trên người anh lần nài.

Dòng suy nghĩ của Lâm Vị Quang tản đi, chợt nghe thấy tiếng bước chân đến gần, là đi về phía các cô.

Tạ Đinh hiển nhiên cũng nghe thấy, nghiêng đầu cùng cô nhìn qua, đối phương đã đến gần, tầm mắt trầm tĩnh giao nhau trong bóng đêm.

Người đàn ông đút tay trái trong túi, trên khuỷu tay vắt chiếc áo khoác tây trang tối màu, ánh mắt bén nhọn đẹp trai, áo sơ mi phẳng phiêu, chỉ cởi hai nút áo, để lộ ra hầu kết và một phần xương quai xanh.

Thân hình rắn rỏi như cây thanh tùng, đứng ở bệ cửa, Lâm Vị Quang bản chất mê cái đẹp, không khỏi nhìn thêm vài lần, thầm nghĩ người thật Ôn Hoành Dục thật ra còn đẹp hơn trên ảnh.

Tạ Đinh mới hút được nửa điếu, ánh lửa lập lòe, Ôn Hoành Dục liếc mắt nhìn qua, duỗi tay đến lấy đưa vào trong miệng rít một hơi, đoạn nghiền tắt rồi ném vào trong thùng rác.

Tạ Đinh lặng lẽ nhìn nửa điếu còn chưa được hút xong chết lụi trog tay người kia, "Anh không thể để em hút xong à?"

"Ai đánh cược với anh bỏ thuốc?" Ôn Hoành Dục như thể vô ý, không xem kháng nghị của cô ấy ra gì, "Ngậm mồm vào."

Tạ Đinh tự biết đuối lý, bĩu môi không ngoan cố với hắn nữa, ném chìa khóa xe cho hắn: "Không hút thì không hút, đi thôi."

Vừa lúc tài xế thuê của Lâm Vị Quang cũng đến, hai người cứ thế chào nhau, hẹn sau này có rảnh lại tụ taoaj.

Nhưng trước khi đi, Ôn Hoành Dục lại quay đầu nhìn cô ra chiều suy tư gì đấy, Lâm Vị Quang nghi hoặc nhìn lại, hắn chỉ cười tao nhã, gật đầu tạm biệt.

Lâm Vị Quang cũng không để trong lòng, quay về lại Royal Lake Residence, cô vừa ngáp dài vừa đẩy cửa ra, trông thấy Trình Tĩnh Sâm đang ngồi trên sô pha uống cà phê, nom là chờ mình.

Anh nhấc mi mắt lên, thong thả ung dung buông ly xuống, câu đầu tiên nói là----

"Đua xe về rồi?"

Lâm Vị Quang: "...."

Cuối cùng cô cũng hiểu ra, ánh mắt kia của Ôn Hoành Dục là có ý gì.

Đậu mèo, hai cái tên đàn ông này còn mật báo cho nhau nữa à?!

Lâm Vị Quang hết đường chối cãi, lập tức dịch sang bên cạnh muốn bỏ chạy, tiếc thay khó tránh kiếp người, vẫn bị Trình Tĩnh Sâm xách về phòng ngủ.

Hậu quả của việc tự tiện giấu diếm ra ngoài, chính là sáng hôm sau cô mệt đến ngủ quên, không thể không gọi điện thoại cho Chử Văn nói hôm nay sẽ làm ở nhà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!