Chương 60: Một Cái Tên Chó

|Xin vui lòng|

-Không bình luận phi ngôn ngữ

-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả

-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor

-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện

Biên tập: Min

Chiếc nhẫn mua về khá khiêm tốn, nhìn mộc mạc, nhưng nếu tỉ mỉ mà trông thì giá cả lại cao đến kinh người.

Lâm Vị Quang không mấy yêu cầu cao với thứ đồ này, mang vào chủ yếu là để vui vẻ và an tâm, Trình Tĩnh Sâm lại không thấy thế, bèn cho người liên hệ với nhà thiết kế trang sức, đặng cô lựa chọn.

Lâm Vị Quang mắc chứng khó lựa, nhìn nhìn bức vẽ mà thấy khó khăn, muốn đẩy thẳng cho Trình Tĩnh Sâm, lại bị anh nhàn nhạt lia mắt làm bật trở về, mới khó khăn lựa ra được một chiếc.

Cô chỉ phụ trách lựa chọn, còn chuyện ở phía sau cứ giao cho Trình Tĩnh Sâm xử lý là được.

Mối quan hệ sau khi được cho hấp thụ ánh sáng trong một phạm vi nhỏ, quả nhiên Lâm Vị Quang nhận được sự oanh tạc từ Hà Du Huyên----

"Có còn là chị em không hả?! Tình hình hai người rốt cuộc là sao?!"

Lâm Vị Quang tự biết đuối lý, ngoan ngoãn nói ra sự thật, thuật lại ngắn gọn từ đầu đến đuôi câu chuyện của mình với Trình Tĩnh Sâm cho cô ấy nghe, lại thấy Hà Du Huyên hơn nửa ngày trời vẫn chưa bình tĩnh nỗi.

"Vậy nên ý là... khi đó cậu chơi thuốc Trình Tĩnh Sâm, ngủ xong rồi chạy?" Hà Du Huyên hít một hơi khí lạnh, "Cái đệt, vậy mà lần trước hai người còn vờ vịt không quen nhau nữa cơ!"

Lâm Vị Quang thở dài, như khoe lại như cảm khái: "Không còn cách nào cả, tình thú ấy mà."

Hà Du Huyên không còn gì để nói, chỉ có thể bảo cô mang theo lời chúc phúc của mình cút đi nhân lúc còn sớm.

Mà Chử Văn lại khác, dù trong lòng anh ta có rất nhiều câu hỏi tò mò, song khi nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Lâm Vị Quang, những lời trong lòng đều được tiêu hóa.

Cuối cùng hóa thành một câu----

"Lâm Vị Quang, không hổ là cậu."

Lâm Vị Quang sờ sờ nhẫn, cũng thấy thế.

Không hổ là cô.

Chẳng qua chỉ là một gợn sóng nhỏ trong cuộc sống cá nhân, công việc theo lẽ thường vẫn phải tiếp tục.

Công ty đang trên đà phát triền, Lâm Vị Quang lại đảm nhiệm một vị trí mới, lại thêm quá trình hợp tác cũng không phải là dễ, với cô mà nói càng là sự khiêu chiến mới.

Vậy nên, mấy ngày này khi cô ở trong nhà đều vùi mình trong phòng sách.

Vào lúc này, Trình Tĩnh Sâm mà muốn đi vào còn bị cô chụp cho tội danh 'quấy nhiễu công việc' để đuổi ra, trách anh không thành thực ngay thẳng.

Với Trình Tĩnh Sâm mà nói, điều này vô cùng mới mẻ đấy chứ.

Trình Tĩnh Sâm từ công ty về không bao lâu, trong tay còn có mấy tài liệu cần anh trực tiếp xem qua, đứng trước bàn làm việc, anh rũ mắt quan sát bạn nhỏ nhà mình bận rộn, không ngờ có một ngày bản thân lại bị đuổi ra cửa vì cái lý do 'quấy rầy công việc' kia.

Anh có chút buồn cười, dùng tài liệu vỗ nhẹ lên mặt bàn, hỏi cô: "Anh cũng có việc cần xử lý, sao lại thành quấy nhiễu em?"

Lâm Vị Quang nhấc mí mắ lên nhìn anh, nghiêm túc hỏi lại: "Anh ở đây, làm sao mà em có thể tập trung tinh lực để chăm chỉ làm việc được?"

Trình Tĩnh Sâm nghe vậy không khỏi bật cười thật khẽ, bỡn cợt quan sát cô, dùng nguyên lời cô từng nói đáp lại cô: "Bạn nhỏ à, định lực em không được rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!