|Xin vui lòng|
-Không bình luận phi ngôn ngữ
-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả
-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor
-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện
Biên tập: Min
Lúc mới đầu biết Trình Tĩnh Sâm muốn đưa cô đi mua nhẫn, đầu óc Lâm Vị Quang ngập tràn vui sướng, đến lúc lâm thời đi ra cửa mới bình tĩnh được đôi chút, cứ thấy thiếu thiếu cảm giác nghi thức gì đó.
"Ôi." Cô thụi thụi người đàn ông bên cạnh, hỏi: "Anh thế này là cầu hôn đúng không?"
Trình Tĩnh Sâm quan sát cô một phen từ trên xuống, không đáp mà hỏi lại: "Em thấy sao?"
Lão chó thích úp úp mở mở.
Lâm Vị Quang chửi thầm trong lòng, đuổi theo anh nói chuẩn mực: "Chiếu lệ uqas đó, chú không thấy thế sao?"
1
Trình Tĩnh Sâm không ghẹo cô nữa, thấp giọng bật cười, giơ tay khõ khõ lên trán cô, khẽ nói: "Đây chỉ là viên thuốc an thần tạm thời cho em thôi, có bao giờ anh để em chịu ấm ức chưa."
"Nhẫn anh sẽ tìm người thiết kế riêng, cái đó thì chúng ta sẽ bàn sau." Đoạn, anh khẽ nhếch cằm, ý bảo cô vừa đi vừa nói, "Nửa năm tới đây chúng ta đều rất bận, anh không chắc là có thể sắp xếp được tốt hay không, nhưng sẽ mau thôi."
Anh nói rất hàm súc, nhưng ý tứ lại cực kỳ rõ ràng, trong lòng Lâm Vị Quang rung lên, "Mau gì cơ ạ?"
Anh quét mắt nhìn cô, "Bớt giả ngu."
Lâm Vị Quang bất mãn bĩu môi, cố ý nói: "Anh xác định chắc chắn em sẽ ngoan ngoãn gả cho anh sao, nhỡ đâu em chạy thì thế nào?"
Câu nói vừa dứt, Trình Tĩnh Sâm như cười như không nhìn cô, đáy mắt đen láy không rõ, không nhìn ra được cảm xúc gì.
Nhưng không hiểu sao Lâm Vị Quang lại run lên, theo bản năng dịch sang bên cạnh, mà vào đúng lúc này, lại bị anh cưỡng ép kéo cánh tay lại, ôm vào lòng.
Anh cúi đầu, biểu cảm vẫn bình tĩnh như trước, thay cô chỉnh lại cổ áo, rồi sau đó cúi người xuống, dù bận vẫn nhàn bắt lấy tầm mắt cô.
"Vậy anh sẽ khóa em ở trong nhà." Giọng điệu anh rất dịu dàng, tựa như lời thì thầm đường mật giữa hai người thương, lại như vô ý mà rằng, "Xích lại trên giường, bằng nào cũng không cho đi, phạm vi hoạt động chri có thể giới hạn trong phòng ngủ, sau này chỉ có thể nhìn một mình anh."
Đoạn, anh dịu dàng dò hỏi: "Hiểu chưa?"
Lâm Vị Quang: "....."
Đậu, lão gia lộ bản chất cũng đáng sợ thật đấy.
Thấy cô bị những lười này hù dọa, Trình Tĩnh Sâm mới khẽ cười, đứng lên khôi phục lại dáng vẻ điềm đạm như xưa, "Đùa đấy."
Lâm Vị Quang còn đang nhẹ nhàng thở ra, đột ngột bất thình lình nghe anh chêm thêm, "Có điều, em cũng có thể thử xem."
Lâm Vị Quang: "...."
"Không cần không cần." Cô vội vã lắc đầu, thanh thanh cổ họng, không dám nói câu châm chọc nào, "Em nói bừa đấy mà."
Lúc trước khi bộc bạch nỗi lòng, cô đã nghe anh nói cái gì mà 'nếu bắt em về, thì em nhất định sẽ không chạy được', những tưởng chỉ là nói quá, nhưng bây giờ xem ra, rất có thể thành thật.
Lâm Vị Quang thầm thở dài, nghĩ bụng lão già quả nhiên không phải là loại người đứng đắn gì, may sao cô cũng không phải.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!