Chương 58: Tính Em Bé

|Xin vui lòng|

-Không bình luận phi ngôn ngữ

-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả

-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor

-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện

Biên tập: Min

"Cậu lén tớ giấu đàn ông?"

Hà Du Huyên nhìn tủ quần áo chứa 100% tin tức, định thần một lát, lại quay đầu nhìn Lâm Vị Quang, nét mặt đầy vẻ khó tin.

Lâm Vị Quang: "...."

Nội tâm cô bỗng vô cùng bình tĩnh, đã hoàn toàn từ bỏ giãy dụa, trấn định lại, chấm dứt quá trình makeup thất bại này, thở dài thả tay xuống.

"Cậu nghe tớ giải..." Lâm Vị Quang vốn định nói là giải thích, nhưng lại thấy cách dùng từ không đúng lắm, thế là lâm thời sửa miệng: "Nghe tớ ngụy biện."

Hà Du Huyên: "?"

"Thôi, tớ cũng không biết nói gì, là như cậu đã thấy đấy." Lâm Vị Quang châm chước một hồi, bất đắc dĩ nghèo từ, "Cậu muốn biết gì?"

Hà Du Huyên: "?"

Kết quả đẩy tới đẩy lui, cô ây cũng không biết nên hỏi gì, đầu óc lộn xộn: "Không phải vì đàn ông, nên cậu mới đến thành phố A định cư đấy chứ?"

"Sao thế được." Lâm Vị Quang nhíu mày xua tay, "Tớ là cái loại người ấy sao, sự nghiệp mới là quan trọng hàng đầu."

Đoạn, cô do dự nửa giây, lại bổ sung: "Thôi được rồi, là có một chút vì nó."

Hà Du Huyên không khỏi trố mắt, lại quan sát hoàn cảnh chung quanh lần nữa, khiếp sợ nâng cao tone giọng: "Căn nhà này cũng là cậu mua cho anh ta?!"

Lâm Vị Quang không kịp phản ứng với quan hệ nhân quả này, ngây người một chập, cũng đúng vào lúc này, Hà Du Huyên đau lòng không thôi bước lên, đè bả vai cô lại: "Vị Vị của tớ ơi, tên đàn ông kia cho cậu ăn bùa mê thuốc lú gì, mới khiến cho cậu ngoan ngoãn nghe lời như thế, cậu chưa từng yêu đương nên đừng để bị lừa, có đáng tin không?"

Mây câu nói mẹ già này thành công làm cho Lâm Vị Quang á khẩu không trả lời được, cả đầu đầy hoang mang, "Không không, nhưng sao cậu không hỏi tớ và anh ấy ở bên nhau vào lúc nào?"

"Còn cần phải hỏi à, nếu người đàn ông kia ở thành phố A, vậy chắc chắn là từ lúc cậu đến đây bàn chuyện kinh doanh rồi!"Hà Du Huyên vô cùng đau đớn, lo lắng hỏi dò, "Mới có bao lâu đâu, cậu ở thành phố A trời xa đất lạ, hay là có người phát hiện ra thân phận cậu, cố tình tiếp cận. Mấy doanh nhân các cậu không phải đều là loại không từ thủ đoạn như thế sao, có khi nào là muốn cắm người bên cạnh cậu không?"

Lâm Vị Quang chỉ thấy Hà Du Huyên và Chử Văn không đi viết mấy cái thể loại truyện máu cún nhà giàu tranh quyền đoạt vị thì thật đáng tiếc, cả ngày kiếm đâu ra nhiều ý tưởng thái quá thế chứ?

Cô bắt đầu hối hận bản thân trước kia tại sao lại không nói mình đã từng sinh sống ở thành phố A hơn một năm, như vậy thì dù người khác có suy đoán, cũng sẽ đi theo hướng ánh trăng sáng thuở thiếu thời, chứ không phải hoài nghi cô ngu ngốc bao nuôi một em tình nhân.

"Không phải, bọn tớ là yêu đương bình thường thôi." Lâm Vị Quang đau đầu giải thích, "Trước kia từng quen nhau, vì vài hiểu lầm mà xa nhau ấy mà."

Hà Du Huyên bán tín bán nghi, chỉ biết chị em nhà mình không có tình sử gì, chứ không rõ chuyện mà cô từng trải qua, vậy nên không quá chắc chắn: "Gương vỡ lại lành?"

"Không khác mấy." Lâm Vị Quang thở dài, cầm bàn tay đặt trên đầu vai của cô lên, "Năm lớp 12 tớ từng học ở thành phố A, còn là bạn cùng bàn với Tạ Đinh, cậu ấy có thể chứng minh."

Đã nói thế, bấy giờ Hà Du Huyên mới an lòng, khẽ thở phào: "Vậy thì được, là tớ nghĩ nhiều rồi."

Hỏi xong vấn đề nghiêm túc, cô ấy lại không nhịn được tò mò: "Vậy gia thế tính cách của anh ta thế nào? Tên gì? Sao chưa từng thấy cậu dẫn ra giới thiệu?"

"Gia thế tốt, tính tình... cũng tạm, có điều dạo gần đây cả tớ lẫn anh ấy đều rất bận, không có thời gian."

Lâm Vị Quang nói, lại dần do dự, dù sao cũng đã đến nước này, nếu không thì cứ dứt khoát thừa nhận quan hệ giữa mình và Trình Tĩnh Sâm luôn đi, dù sao hai người về cơ bản cũng đã ổn định rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!