|Xin vui lòng|
-Không bình luận phi ngôn ngữ
-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả
-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor
-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện
Biên tập: Min
Trầm mặc, trầm mặc là khang kiều đêm nay.
Tuy là Trình Tĩnh Sâm đã thu tay về, nhưng Lâm Vị Quang vẫn đang duy trì một khoảng cách không lễ phép với anh, cô nhìn nhìn Chử Văn, lại nhìn nhìn Trình Tĩnh Sâm, bỗng cái khó ló cái khôn, quyết định ngăn cơn sóng dữ.
"Cảm ơn Sếp Trình." Cô nói, thuận thế gật đầu rồi lùi tiệt về phía sau, rất là công thức hóa, "Như anh bận trăm công ngàn việc còn rút thời gian ra đặng tập gym, thế mà tôi mỗi chạy thôi cũng không nên thân, quá là kém cỏi."
Chử Văn nghe cô nói thế, sự nghi ngờ trong mắt cũng tản đi vài phần, nghe hai chữ 'nhớ anh' đầu câu anh ta bị dọa không nhẹ, hóa ra là 'như anh'.
Ánh mắt Trình Tĩnh Sâm không gợn sóng nhìn cô diễn, cũng rất phối hợp không vạch trần, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, dời mắt, lại bước lên máy chạy bộ.
Chử Văn đến đây làm sự chú ý của Lâm Vị Quang được dời đi, bắt đầu câu có câu chăng bàn chuyện công việc với anh ta, sau đó thì không dừng được nữa, toàn bộ đề tài đều tập trung lên dự án mới, nếu không phải vì bối cảnh không hợp, người khác nhìn vào còn tưởng họ cần đến phòng họp đấy.
'Người khác' ở đây ý là Trình Tĩnh Sâm.
Cuối cùng đương nhiên vận động không thành, Lâm Vị Quang chạy trên máy chiếu lệ chậm rì, không hề có chút vận động gì, mà ngược lại còn bàn chuyện công việc với Chử Văn không ít, nếu không phải nhận ra Trình Tĩnh Sâm đã đi từ bao giờ, chỉ sợ cô vẫn còn muốn ở lại nói chuyện với Chử Văn thêm nữa ấy chứ.
Bản chất cuồng công việc, mà quên luôn người nào đó, lão già ngoài miệng không nói nhưng biết đâu lại mang thù trong lòng, Lâm Vị Quang ảo não vỗ trán, định bụng mau chóng quay về dỗ người thôi.
Chử Văn vừa mới nhắc đến một dự án trên nhóm quản lý, bỗng thấy cô gấp gáp muốn đi, không khỏi buồn bực dò hỏi: "Gấp cái gì? Không phải đêm nay không có sắp xếp gì sao?"
---- Gấp về dỗ người đó, nếu không đêm nay sẽ có sắp xếp cưỡng chế đó.
Lâm Vị Quang rất muốn nói như vậy, quả thật, tuyệt đối không thể được, cô ngoài cười trong không, nói: "Đêm nay hẹn Trình Tĩnh... Cậu Trình ăn cơm, muốn bàn chuyện dự án với anh ấy, nên tôi phải về chuẩn bị."
Chử Văn lộ vẻ ngạc nhiên, quan sát cô một hồi, khen ngợi từ đáy lòng, "Không tệ à nha, nghe nói có mấy người hẹn với vị này đều bị làm lơ, cậu vừa ra tay là thành công luôn."
Nếu không phải vì ánh mắt anh ta chân thành tha thiết cảm khái, không rõ sự thật, thì Lâm Vị Quang còn tưởng anh ta quái gở đấy.
Cô thoáng xua tay, ý bảo không có gì, "Dù sao trước đó cụ Hà cũng có mở đường cho tôi, để mà nói thì phải cảm ơn cụ mới phải."
Lời này của cô vẫn nhiều phần thật lòng, nói gì thì nếu không có bữa tiệc này của cụ Hà, cô và Trình Tĩnh Sâm không biết ra sao nữa là, ít nhiều qua lần trời xui đất khiến này, mới đổi lấy một cái kết thúc tốt đẹp.
Chử Văn không biết suy nghĩ trong lòng cô, thấy thái độ thả lỏng này của cô, bèn ăn luôn cho nóng, nhắc đến chuyện công ty: "Đúng thế, hơn nữa bên phía thành phố Mạn cũng đã an ổn rồi, không bằng cậu suy xét đến chuyện phát triển ở thành phố A này đi."
Lâm Vị Quang nghe vậy thì khẽ giật mình, nghiêm túc suy nghĩ về kiến nghị này của Chử Văn, cảm thấy tính khả thi rất cao.
Nhà họ Lâm căn cơ ở Thành phố Mạn, hai năm này cô đã xử lý chuyện công ty không tệ, đa số thời gian về sau cũng yên tâm giao cho giám đốc xử lý, cô cùng lắm thì phụ trách ký tên và mở họp, quá là an nhàn. Khai thác thị trường cũng có, chi nhánh công ty con rất nhiều, cô sẽ lựa chọn và chỉnh đốn từng nơi một, chỉ tránh mỗi thành phố A, ban đầu là vì khúc mắc này, hiện giờ đã không còn khó chịu nữa, cũng nên xử lý theo phép công thôi.
"Cũng được." Cô suy nghĩ một lát, gật đầu, "Về thành phố Mạn rồi cậu sắp xếp đi."
Chử Văn những tưởng cô còn phải suy nghĩ thêm mấy ngày, không ngờ lại sảng khoái đồng ý nhanh như vậy, phải biết là anh ta đã khuyên nhiều lần đều không được, ai ngờ sau khi cô tự đến thành phố A, lại suy nghĩ thông suốt được như thế.
Vui thì vui đó, nhưng Chử Văn vẫn thấy bất ổn, bèn hoài nghi hỏi cô: "Không phải là vì yêu mà đến đó chứ?"
Bất thình lình bị đụng phải suy nghĩ trong lòng, đôi ngươi Lâm Vị Quang rụt lại, tưởng là anh ta đã phát hiện ra gì đó, hỏi lại: "Là sao?"
"Không phải trước đó cậu có nói, bé nhân tình cậu nuôi không chịu về thành phố Mạn với cậu còn gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!