|Xin vui lòng|
-Không bình luận phi ngôn ngữ
-Không góp ý cách dùng từ, hãy góp ý khi thấy editor edit sai nghĩa, sai chính tả
-Không công kích tác giả/nhân vật truyện/editor
-Chỉ bình luận nội dung liên quan đến truyện
Biên tập: Min
Lâm Vị Quang nói dối.
Thật ra cô đã bảo Chử Văn dời lại chuyến bay muộn thêm một tuần từ lâu rồi, lúc ấy trong bữa tiệc cô bảo rằng mình sẽ đi ngay, đơn thuần là muốn kích Trình Tĩnh Sâm thôi.
Có điều sự thật chứng minh, đúng là hiệu quả.
Mà đêm đó qua đi, mối quan hệ không được tự nhiên giữa hai người cũng chân chính xem như có thay đổi.
Chỉ mỗi Chử Văn là nghĩ mãi không ra, tại sao Lâm Vị Quang đã nói rằng sau bữa tiệc sẽ về cùng với mình, cuối cùng lại im hơi lặng tiếng ngồi nhờ xe người khác để về thế.
Nếu mà đi nhờ xe bình thường thì thôi không nói, này lại là Trình Tĩnh Sâm.
Chử Văn cứ thấy bản thân đã vụt mất một tin tức gì đó đặc biệt quan trọng, nhưng từ sau khi Lâm Vị Quang trở về, thì chỉ chính thức nói chuyện công việc với anh ta, thế là vấn đề này cũng bị anh ta vứt ra sau đầu.
Cứ như vậy mơ mờ màng màng bị lừa gạt bỏ qua.
Nhưng trên đời làm gì có bức tường không lọt gió, sau khi biết Lâm Vị Quang còn muốn ở thành phố A thêm vài ngày, Trình Tĩnh Sâm cũng nhanh chóng nhận ra, hiểu ra dụng ý những lời nói dối của cô trong bữa tiệc lần trước.
Lâm Vị Quang giả ngu giả ngơ, nói mình nhớ nhầm chuyến đi, anh cũng chỉ nhàn nhạt quét mắt liếc cô một cái, lười vạch trần, dù sao kết quả cũng rất tốt, không cần phải so đo mấy cái thứ kia.
Nhưng ngay sau đó, vấn đề xảy ra, giữa hai người nảy sinh sự khác biệt.
Để nói về trước kia, Trình Tĩnh Sâm không có lập trường mà nhắc đến, nhưng bây giờ quan hệ đôi bên đã thay đổi, anh liền bảo cô về nhà mà ở, cứ ở khách sạn thì chuyện gì cũng không tiện sất.
Nhưng Lâm Vị Quang lại thấy rất tiện.
Đúng thật là đã rất lâu rồi cô không về lại Royal Lake Residence, theo lý thuyết thì nơi đó cũng xem như là ngôi nhà của cô, nhưng cứ cân nhắc mãi, cô không thể để Chử Văn cô đơn ở khách sạn đợi, thế thì đáng thương quá.
Mặt khác, chuyện giữa cô và Trình Tĩnh Sâm, mọi người chung quanh không ai hiểu được, trong mắt bọn họ, hai người không có một sự liên quan nào lại dính lấy nhau, thật sự khó bề giải thích.
Lâm Vị Quang ngại phiền phức, bèn kéo dài được chuyện đưa vấn đề này ra ánh sáng được ngày nào hay ngày đó, chờ sau này rồi nói cũng không muộn.
Sau khi quyết định rồi, cô liền nhân lúc ban ngày nói với Chử Văn mình muốn ra ngoài dạo phố, thực ra là lén lút đến Royal Lake Residence, tìm Trình Tĩnh Sâm thương lượng.
Cái hành vi này cứ có cảm giác quen thuộc không thể hiểu được, nhưng Lâm Vị Quang lại không nghĩ nhiều, về lại căn nhà quen thuộc của mình, mật mã cửa lớn vẫn không đổi.
Những tưởng mọi chuyện sẽ được tiến hành thuận lợi, nhưng chờ đến khi cô nói ý định này cho Trình Tĩnh Sâm nghe, anh lại vô cảm nhìn cô, đoạn hỏi: "Vậy nên, ý em là muốn âm thầm phát triển mối quan hệ?"
Lâm Vị Quang gật đầu.
Trình Tĩnh Sâm nghiêm túc một hồi lâu, "Em và anh sẽ vụng trộm yêu đương? Xấu hổ đến vậy sao?"
Lâm Vị Quang: "...."
Một câu làm bừng tỉnh người trong mộng, cuối cùng cô cũng đã hiểu cái cảm giác quen thuộc khó hiểu kia là gì.
Mặc dù đã nhận ra, nhưng lại không biết giải thích cụ thể thế nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!